[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 53 : Đất Cổ Hàn Phương Bắc
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Khi lần nữa cảm nhận được sự tồn tại của thế giới bên ngoài, trong lòng Kỷ Vân Hòa chỉ có một cảm nghĩ.
Cái mạng này của nàng, thực sự là một cái mạng quèn, đày đọa thế này, vẫn chưa chết được.
Nếu đã như thế, đành phải gắng gượng tiếp thôi.
Nàng nghĩ, Trường ý vẫn chưa quay về biển cả, chưa trở về với cuộc sống vốn dĩ của y, đó chính là lí do để nàng kiên định mà sống tiếp. Cái mạng quèn này của nàng, vẫn không thể dừng ở đây được. Ở trong quốc sư phủ này, nhất định vẫn có chuyện nàng có thể giúp được cho Trường Ý, ví dụ như ——
Giết chết Thuận Đức công chúa chẳng hạn.
Sức mạnh của đại quốc sư cường đại nhưng hắn ta không có hứng thú gì với Trường Ý, điều khiến hắn hứng thú là quái vật nửa người nửa yêu như nàng. Kẻ thực sự muốn hại Trường Ý, chỉ có mỗi Thuận Đức công chúa. Nếu như giết chết nàng ta, cho dù y có ngốc nghếch sống trên đất liền, cũng sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Nàng mở mắt.
Lồng giam vẫn là một mảnh tối tăm quen thuộc, nhưng bên cạnh thân nàng, khí đen đã không thấy nữa. Kỷ Vân Hòa vươn tay, bàn tay gầy gò trắng bệch của nàng, cơ hồ có thể nhìn thấy rõ mạch máu dưới da. Khí đen nhất mực bên cạnh người nàng cả tháng nay đã hoàn toàn biến mất không còn tung tích, Kỷ Vân Hòa xoa xoa cánh tay, vết thương rách toạc trước đó cũng không thấy nữa, cơ thể nàng, giống như quay về trạng thái bình thường trước khi yêu lực bạo phát.
“Ta quả nhiên nghĩ không hề sai, kì độc của hải ngoại tiên đảo kia, thật sự hữu hiệu.” Giọng đại quốc sư từ ngoài ngục truyền đến.
Nàng quay đầu, nhìn đại quốc sư đẩy cửa ngục giam ra, tiến vào, hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, thực tự nhiên mà kéo lấy tay nàng, ngón tay đặt trên mạch tượng của nàng.
Lúc hắn chẩn mạch hệt như một đại phu, vô cùng tập trung, chỉ là lời nói trong miệng thốt ra không hề giống một y giả có nhân tâm: “Ẩn mạch vẫn còn, linh lực vẫn tồn tại, yêu lực mặc dù suy yếu nhưng đang bình ẩn. Có lẽ là ẩn trong máu mạch trong cơ thể ngươi. Nhữ Lăng xem như đã làm được một chuyện tốt.”
Nhữ Lăng, là tên của Thuận Đức công chúa, trừ đại quốc sư ra, trên thế gian này e rằng cũng không có kẻ dám gọi nàng ta như thế.
“Chuyện tốt?” Kỷ Vân Hòa buồn cười nhìn đại quốc sư.
Hắn lãnh đạm nói: “Ẩn mạch là linh lực của ngươi bây giờ bị yêu lực chiếm cứ, mà ngươi lại có mạch tượng của người bình thường. Những kì độc mà ta lệnh đã cho người tìm về từ hải ngoại tiên đảo, đã dung hợp yêu lực cùng linh lực của ngươi, ngươi bây giờ, thực sự là...”
“Quái vật.” Nàng đánh đứt lời hắn, tự đặt cho mình một tên gọi.
“Công chúa, ngươi sai rồi, ngươi không có cách trừng phạt ta, bởi vì sư phụ ngươi không cho phép. Hơn nữa, bọn họ không phải là một đoàn ô hợp, bọn họ bị các ngươi bức đến bần cùng không còn đường đi, ngươi cho rằng trong thế gian rộng lớn này, chỉ có bọn họ bị triều đình nhiều năm nghiêm ngặt khống chế ư?”
Thuận Đức công chúa trừng mắt nhìn Kỷ Vân Hòa, khẽ nheo mắt lại.
Nàng như cũ cười nói: “Hai tháng? Ta nghĩ hai năm, cũng chưa chắc đã bình ổn phản loạn, ai thắng ai thua, vẫn chưa đoán được.”
“Hay cho một nha đầu mồm mép.” Thuận Đức công chúa đi đến bên kia, Chu Lăng đã tìm được roi “Bổn cung không cách nào trừng phạt ngươi, nhưng cũng có thể khiến ngươi, sống không bằng chết.”
Ánh mắt nàng không dao động nhìn nàng ta: “Ngươi thử xem.”
Thuận Đức công chúa nắm chặt trường tiên trong tay, cất bước muốn mở khỏi cửa ngục.
Kỷ Vân Hòa chăm chăm nhìn động tác của nàng ta, chỉ chờ nàng ta mở cửa, sẽ bạo phát, giết chết nàng ta. Đến lúc đó, Thuận Đức công chúa chết đi, giữa “thiên hạ nhị chủ”, nhiều năm che giấu mâu thuẫn tranh đấu, tất sẽ nổi trên mặt nước, triều đình đại loạn, càng không thể quản nổi việc phương bắc phản loạn.
Kỷ Vân Hòa thân là “vật mới lạ” của đại quốc sư, có thể cũng không bảo toàn được tính mạng, nhưng cũng không sao, nàng có thể tranh thủ càng nhiều thời gian cùng cơ hội cho Trường Ý đang ở phương bắc xa xôi, xứng đáng.
Nàng khẽ nắm chặt quyền đầu.
“Công chúa! Công chúa!” Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng hô gấp gáp của Cơ Thành Vũ.
Thuận Đức công chúa dừng bước, nhìn về hướng cửa bên ngoài, Cơ Thành Vũ vội vàng tiến đến hành lễ với nàng ta: “Công chúa, thánh thượng truyền người vào cung. Đám phản tặc ở phương bắc một đường đánh như chẻ tre, đã đại phá cấm chế của ngự yêu đài, trục xuất ngự yêu sư của triều đình, đem ngự yêu đài biến thành cứ địa rồi!”
Thuận Đức công chúa vô cùng kinh ngạc, Kỷ Vân Hòa nhướng mày.
Nàng cong môi cười: “Công chúa, tình thế phương bắc này, nghe ra, hình như là đoàn “ô hợp” kia đã mượn vị trí của ngự yêu đài, tiếp theo có lẽ sẽ hoành hành chống đối lại triều đình rồi.”
Ánh mắt âm hiểm của Thuận Đức công chúa trừng lấy Kỷ Vân Hòa, nàng ta ném mạnh roi xuống đất “Chu Lăng, đánh, đánh đến khi nàng ta nói không ra lời.” Dứt lời, nàng ta nộ khí xung thiên bước ra ngoài.