[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 62 : Túc Hĩ
Ngày đăng: 12:55 19/04/20
Kỷ Vân Hòa bị đưa về tiểu viện Hồ Tâm.
Lần nữa bị giam giữ, lần này, cấm chế nghiêm ngặt đến mức cả tay nàng cũng không thể vươn ra ngoài được.
Đây chính là tự tìm đường chết không thể sống, điều này đã thể hiện vô cùng rõ ràng trên người nàng.
Nhưng nàng không hề hối hận.
Nàng một mực nhớ đến khoảnh khắc của cái đêm nhảy từ cửa sổ ra bên ngoài, cũng nhớ đến đêm thống khoái vui đùa kia, sau khi kiệt sức nằm trên mặt băng, trong lòng vui vẻ thoải mái —— gió lạnh thật ngọt ngào, bầu trời đêm rất sáng, tất thảy đều đơn giản mà xinh đẹp.
Thứ khiến nàng luôn nhớ đến, đó chính là hương vị của tự do.
Mà sau khi có một đêm này rồi, Kỷ Vân Hòa dường như không còn luyến tiếc gì nữa, nàng nhìn cấm chế trùng trùng, một ngày nọ, đột nhiên nàng muốn chết đi, cũng không còn gì quan trọng nữa rồi.
Ý niệm này không thể nào áp xuống được nữa.
Mà ấn kí Trường Ý để lại bên tai nàng, Kỷ Vân Hòa nghiên cứu hai ngày trời cũng không nghiên cứu ra công dụng của nó, cho nên cũng không thèm để ý đến.
Nàng nhiều năm làm ngự yêu sư, biết được có những yêu quái sẽ đánh dấu những kí hiệu khác nhau lên trên người "con mồi" mà mình bắt được, để biểu thị đó là vật thuộc sở hữu của bản thân. Có thể là Trường Ý cũng nghĩ như vậy, thông qua ấn kí kia mà muốn nói với nàng rằng, nàng đã không còn là một cá thể độc lập nữa rồi, nàng chỉ là một trong những đồ vật thuộc quyền sở hữu của y mà thôi.
Cho dù dưới ánh mắt của mọi người xem sự thật là như thế. Nhưng nàng vẫn không thừa nhận.
Giống như trước đây, Thuận Đức công chúa cho rằng Trường Ý là của nàng ta. Mà cũng như Kỷ Vân Hòa tuyệt đối không thừa nhận chuyện này vậy.
Chuyện đến nước này, nàng nhất định sẽ không thừa nhận mình là người của Trường Ý.
Nàng thuộc về bản thân nàng, thời điểm trong ngự yêu cốc hay trong phủ quốc sư hoặc là bây giờ đang ở trong lầu các của tiểu viện đảo Hồ Tâm bị vận mệnh trớ trêu, đều là như vậy.
Từ trước đến nay số mệnh không thể khiến nàng chân chính thần phục.
Lâm Thương Lan dùng thuốc độc để khống chế nàng, nàng một mực mưu đồ tìm giải dược. Thuận Đức công chúa muốn dùng hình phạt tàn khốc để trừng trị nàng, nàng cũng chưa từng nhượng bộ.
Nàng vẫn luôn cùng vận mệnh tranh đấu, giành quyền làm chủ sinh mệnh của mình, có thắng có thua nhưng chưa từng từ bỏ.
Một mực đấu tranh đến ngày hôm nay.
Kỷ Vân Hòa nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt gầy gò, hốc mắt lõm vào, sắc mặt nhợt nhạt, nàng cùng vận mệnh tranh đấu đến bây giờ, có lẽ đã vô cùng khốc liệt rồi. Mà trước nay, nàng giành "sinh", bây giờ nàng muốn cùng vận mệnh hoán đổi cách chơi.
Nàng muốn tranh "tử".
Nàng muốn bất kì lúc nào cũng có thể tự quyết định, dù ở nơi đâu, với phương thức gì, đi đến chương cuối cùng của sinh mệnh.
Trường Ý xoay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy nàng mi mắt cong cong, nụ cười khiến sắc mặt trắng nhợt của nàng hồng nhuận vài phần, đột nhiên y hình như nhìn thấy nữ tử ngày đó mỉm cười, nắm lấy tay y, kéo y nhảy vào trong đầm nước sâu thẳm ở thập phương trận, nàng xinh đẹp kiên cường, lại tràn đầy mị hoặc.
Nụ cười hệt như ngày ấy, đồng dạng khiến người khác đoán không ra cảm xúc cất giấu sau nụ cười kia.
"Trường Ý, ngươi là người đẹp nhất cũng là người tốt nhất mà ta từng gặp......"
Lời nói của nàng khiến bàn tay đang cầm thư trong tay áo của Trường Ý siết chặt.
Nàng tiếp: "Cũng là người ôn nhu nhất, lương thiện nhất. Sáu năm trước, nếu như không gặp tình cảnh ấy, có thể ta sẽ rất thích, rất thích, rất thích ngươi." Nàng cố bày ra vẻ nhẹ nhõm cười, cười rồi lại cười nói "Có thể, vẫn muốn cùng ngươi một đời một kiếp, hệt như người cá các ngươi vậy."
Trường Ý nhìn Kỷ Vân Hòa, không hề tránh né ánh mắt nàng, bốn mắt tương giao, không có triền miên, cũng không chém giết lẫn nhau, trong khoảnh khắc này, tĩnh lặng như nước chảy ngoài biển sâu, nuốt hết cảm xúc của bọn họ, chảy xuống vực thẳm vô tận.
Giữa ánh nến loang lỗ, Trường Ý bỗng cảm thấy đôi mắt nàng hình như ươn ướt.
Nhưng vừa chớp mắt, đồng tử đen nhánh của nàng vẫn trong vắt như thường.
Trường Ý im lặng một lúc, dường như nhàn rỗi mà đánh giá nàng: "Chuyện đến nước này, nàng nói những lời này là có ý đồ gì?" Giọng nói kiên cố, vững như bàn thạch.
"Ta chỉ là muốn nói với ngươi mà thôi."
"Được, ta biết rồi.
Không phản bác nàng, Trường Ý xoay người rời đi.
Trong phòng lại rơi vào một mảnh yên ắng.
Kỷ Vân Hòa ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn hai ba nha hoàn, đem than Hồng La đưa đến cho nàng.
Nàng ngồi rất lâu, cho đến khi nha hoàn đặt than xuống, thu dọn xong, hỏi nàng: "Cô nương, than đủ rồi chứ?"
Nàng nhìn lò than trong phòng, than đỏ ánh lên gương mặt thiếu nữ thật mị hoặc, lúc này vẫn là mùa đông lạnh lẽo nhưng nàng lại hệt như đã đi đến biển hoa nở rộ vào tháng ba mùa xuân.
Gió xuân thổi đến, mang theo nắng ấm cùng hoa xuân, tô lên mi mắt, gò má nàng, khiến cho cột sống lạnh băng kiên cố của nàng từ từ tan chảy, hóa thành một dòng nước mềm mại dịu dàng.
Kỷ Vân Hòa nhìn ánh lửa đỏ hồng, đột nhiên cười ra tiếng.
Đủ rồi, đủ rồi, những lời muốn nói cũng đã nói ra rồi.
"Đủ rồi......"