[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 74 : Trận tiền cầm chủ soái (1)

Ngày đăng: 12:55 19/04/20


Sáng hôm sau, quả nhiên như lời Lạc Cẩm Tang nói, lừa Thanh Cơ đáp ứng nàng, đưa nàng bay về hướng nam mua rượu, theo thời gian bọn họ định sẵn, Trường Ý sẽ theo kế hoạch xuất phát.



Trước khi rời đi, y phải lấy lại giao châu của mình.



Kỷ Vân Hòa ngồi bên bàn trà nhỏ, mặt trời vừa mọc, nàng vẫn chưa ngủ, ánh ban mai rơi trên khung giấy của ô cửa, khiến căn phòng phủ một tầng ánh sáng dịu dàng.



Trường Ý một thân hắc bào, đứng trước mặt nàng, Kỷ Vân Hòa ngẩng đầu nhìn y.



Bốn mắt tương giao, tĩnh lặng không nói lời nào.



Lúc này không khí giữa hai người yên ắng, ánh mắt giao nhau, nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau.



Trường Ý khẽ cúi người, Kỷ Vân Hòa dường như theo bản năng ngã người về phía sau một chút.



Động tác của nàng tuy nhỏ nhưng vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng trong mắt Trường Ý, y dừng một chút, trong đôi đồng tử lam băng, trong vắt kia phản chiếu khuôn mặt nàng. Giây tiếp theo, tựa như đã hạ xuống quyết tâm, y không do dự nữa, lập tức nâng tay, ngón tay lướt qua gò má, xuyên qua tóc nàng, dừng lại sau gáy nàng.



Bàn tay y khống chế động tác của nàng, cường thế không để nàng trốn tránh, rút lui.



Trường Ý nhắm mắt, đôi đồng tử lam băng biến mất sau lông mi dài dài, y cúi người xuống, đem hơi thở đặc biệt thuộc về mình, phủ môi lên môi nàng.
Nhưng khoảnh khắc nàng lựa chọn phóng túng bản thân, nàng cảm nhận được giữa từng lớp hoa nở rộ là niềm vui ngắn ngủi cùng lưu luyến......



Lông mi run run, cảm xúc tràn ngập trong lòng nàng. Trong bóng tối ngắn ngủi, sau khoảnh khắc trầm mê, trong đầu nàng dường như có một thanh kiếm, đem hàn quang đâm đến, phá vỡ giấc mộng êm ái này, đồng thời khấy động lục phủ ngũ tạng của nàng.



Giao châu rời khỏi thân thể, đau đớn lần nữa khuếch tán toàn thân, so với trước đó càng đau thêm.



Mỗi một huyết quản trong người, dường như đều có kim đâm, khiến nàng đau đến thanh tỉnh——



Nàng là một kẻ sắp chết!



Kỷ Vân Hòa đột nhiên đưa tay đẩy Trường Ý ra.



Chỉ một động tác cũng khiến nàng thở hổn hển, lập tức xoay người, che miệng lại, nàng cố gắng nhịn lấy cơn đau, tự thuyết phục bản thân đây chỉ là một nụ hôn không thể tin được mà thôi.



Trường Ý nhìn bóng lưng nàng, trầm mặc hồi lâu: "Một canh giờ, ta sẽ quay về."



Kỷ Vân Hòa như cũ che miệng, gật đầu.



Hắc bào Trường Ý khẽ động, khí tức rời đi, thân thể biến mất giữa phòng. Khoảnh khắc y rời đi, trước mắt nàng chợt tối, "rầm" một tiếng, Kỷ Vân Hòa ngã trên đất, tứ chi mềm oặt vô lực, da thịt đớn đau như bị kim châm. Trên trán nàng phủ một lớp mồ hôi lạnh.



Nàng đưa tay sờ tai, nàng nhớ rõ Trường Ý từng nói qua, ấn kí y lưu lại, khiến y có thể nhìn thấy nàng sở tại, tuy không biết có thể nhìn thấy đến mức độ nào, nhưng nếu như y đang bắt người, phân thần nhìn nàng một cái, nhìn thấy nàng nằm trên mặt đất nôn máu, chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao.



Nàng vội dùng hết hơi sức, bò lên giường, đắp lại chăn, thế này mới an tâm nhắm mắt, hôn mê.