Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 1 : Diễm ngộ

Ngày đăng: 02:50 19/04/20




Phong Nguyệt quốc, năm mươi năm trước sau khi xảy ra việc loạn lạc Thương thị, nội loạn không ngừng, làm cho Thương thị bị tru di cửu tộc. Trước kia Thương thị là một đại gia tộc ở Phong Nguyệt quốc, giờ đã bị tru diệt hết.



Trận chiến tranh giành ngôi vị xảy ra 3 năm trước càng làm cho tình hình loạn càng thêm loạn. Cuối cùng cục diện được khẳng định bởi thắng lợi của Tư Đồ thế gia, một hoàng mạch mới. Họ đã đưa vị hoàng tử trẻ tuổi, đứa con hoang của vị hoàng phi xuất thân từ chốn nhân gian lên chấp chính, lấy niên hiệu là Thuận Thiên, nhưng vị hoàng đế mười ba tuổi này không thể độc chính. Theo luật của Phong Nguyệt Quốc, người đủ mười sáu tuổi mới được coi là thành niên, có quyền dự vào việc lớn trong tộc.



Tư Đồ Nghiệp tự phong "Nhiếp Chính Vương", can thiệp chuyện triều chính. Tuy không công khai tạo phản, nhưng mưu đồ của hắn thì ai cũng biết. Triều thần dù bất mãn nhưng chỉ biết hận chứ không dám nói ra.



Sau cuộc chiến loạn làm hao binh tổn tướng thì thiên hạ tạm bình ổn. Giờ đang là lúc cần tìm văn nhân để xây dựng lại quốc gia. Thuận Thiên năm thứ 3, triều đình mở lại kỳ thi khoa để tuyển nhân tài, người tham gia nườm nượp như trẩy hội.



********



Ánh trăng non treo lơ lửng, chỉ còn cách Lạc Thành khoảng ba dặm nhưng Vương Nhạc Nhạc đã buồn ngủ díp cả mắt. Tuy nhiên, hai chân hắn vẫn phải bước tiếp không ngừng. Khuôn mặt non choẹt, búng ra sữa trông rất tuấn tú của hắn giờ trông khá mỏi mệt. Tuy nhiên, khóe miệng thỉnh thoảng treo một nụ cười khinh ngạo, phớt đời. Nếu có ai đó trông thấy hắn lúc này, chắc chắn sẽ phải nhảy chồm lên mà hét: "Người đâu mà xinh thế!".



Thực ra đã lâu rồi hắn không còn là con nít nữa. Hắn đã mười sáu tuổi rồi còn gì, người cao đến một mét bẩy lăm, không vạm vỡ nhưng cường tráng, trông thật tuấn tú với bộ áo màu xanh nhạt, cùng với một túi đựng đầy sách đeo sau lưng. Trong đó ngoài bút mực ra còn có mấy cuốn cấm thư quý hiếm ví dụ như "Minh Nguyệt Các Đích Nữ Nhân", "Cung Đình Bí Sử", "Tiểu Đào Hồng Tự Truyện".



"Mẹ kiếp, lũ trộm ngựa đáng chết, hại ta phải lết bộ hơn hai trăm dặm như thế này. Chúng bây mà để ta bắt được thì biết mùi "Cực lạc tán", hehe! Mặc kệ nó là nam hay nữ, cứ trói vào gốc cây, ép mỗi đứa uống một viên, à không, hai viên, khà khà! Cho tụi bây sống không được, chết không xong. Nếu không kịp giao hợp thì chắc chắn sẽ nổ tung huyết mạch mà chết. Từng ngụm máu đỏ sẽ phun ra giữa đường, từng đám... từng đám! Cảnh tượng này đã lắm đây! Khà Khà!".



Không ai ngờ rằng, đằng sau vẻ mặt non trẻ và anh tuấn đó lại là những suy nghĩ độc ác như vậy.



Gió đêm vi vu giữa những hàng cây trong bóng tối, thổi tung quần áo và mái tóc dài, hắn đột nhiên mở to mắt. Đôi mắt sáng rỡ một cách mê người nhưng lại láo liên nhìn qua nhìn lại. Trong bóng tối dày đặc, không thấy ai, hắn vội vã chạy đến một gốc cây to bên lề đường. Sau đó là tiếng nước lách tách liên hồi cùng tiếng huýt sáo cùng lúc phát ra sau rặng cây. Vương Nhạc Nhạc thở phào thoải mái: "Đã quá!".



Chỉnh trang lại xiêm y, hắn vươn người qua lại, vẻ mệt mỏi như đã tiêu biến hoàn toàn, chỉ còn nụ cười lười nhác vẫn thường trực trên môi.



"Í cà?" Hắn nghe có tiếng người truyền từ trong rừng sâu ra, tính tò mò khiến hắn từ từ lần đến nơi phát xuất âm thanh.



********



"Ha ha! Con mẹ nó may quá, chưa đến Lạc thành đã bắt được con nhỏ đẹp như thế này! Nhị đệ, cái này để ta thử trước nghen!"



"Đại ca, huynh vô lý thật! Lần nào cũng là huynh giành trước, lần này để cho đệ "uống" nước nhất, cô nương này vẫn còn là xử nữ, làm ả một lần, nhất định khoái lạc mười năm, đệ nhận ra mà."



Vương Nhạc Nhạc đến gần, cách bọn chúng không quá năm trượng, trăng non mờ ảo nhưng vẫn chiếu sáng xuyên qua rừng cây, hiện rõ hình ảnh của bọn chúng. Hai tên đang nói chuyện khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu dơi mắt chuột, sắc mặt vàng vọt, thân cao khoảng một mét năm mươi sáu, lại còn gù lưng.


Không biết nữ nhân này khi tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào? Bây giờ nên trốn đi, hay ở lại giải thích rõ ràng với nàng? Vương Nhạc Nhạc đắn đo không biết làm sao cả.



Ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng non trên trời, Nhạc Nhạc thầm nghĩ : "Nếu mây che ngược phía này của mặt trăng thì ta sẽ… vọt, còn không thì ta sẽ ở lại!" Kết quả cuối cùng là, vị anh hùng cứu mỹ nhân của chúng ta ôm lấy ngọc thể trắng bạch như tuyết ngơ ngẩn nhìn vầng trăng…



********



Ba năm qua Chung Nhược Tuyết không hề rời khỏi Thiên Nhai Giác. Vừa mới ra được ba ngày, thì đã bị hai vị hộ pháp Tôn Hổ và Trương Dương của Vạn Lý Minh cùng hàng chục bang chúng liên thủ phục kích. Sau khi trúng phải một chưởng Hỏa Diệm, nàng rốt cuộc cũng thoát khỏi vòng vây của Vạn Lý Minh.



Nhưng tránh chuối nào ngờ đạp phân, khi gặp phải hai tên ham hố mỹ sắc trong Lân Sơn tam thử, nội thương của nànng bắt đầu phát tác, không thể nào phản kháng, chỉ còn biết trơ mắt nhìn bọn chúng uy hiếp uống Hợp Hoan tán. Nàng lúc đó đương nhiên là muốn cắn lưỡi tự vẫn, nhưng sức lực đâu còn chút nào nữa.



Lúc nàng tỉnh lại, cảm giác toàn thân mình không một mảnh vải che thân, lại bị người ta ôm chặt, trên bờ mông tròn trịa phong nhuận còn có một bàn tay không biết yên phận, hai tay nàng cũng đang ôm chặt lấy eo của nam nhân đó. Người này có mùi thật thơm, chỉ muốn được gã ôm mãi thế này. Chung Nhược Tuyết bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình, không ngờ tự hào xưng là "Băng tuyết ma nữ" Chung Nhược Tuyết mà lại có ý nghĩ bất kham này sao!



Nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh trước khi mê đi bị hai tên hán tử xấu già ép uống xuân dược, không biết đây có phải là một trong hai gã đó không? Nàng lập tức toát mồ hôi lạnh cả toàn thân, bật người phóng dậy, dùng thủ pháp khoái tốc điểm trụ huyệt đạo của đối phương.



Chung Nhược Tuyết đột nhiên ngẩn người, má khẽ ửng hồng, hô hấp trở nên dồn dập… Một nam tử anh tuấn quá! Một đôi mắt tinh anh mê người, đang ngẩng nhìn ánh trăng mờ, miệng mỉm nụ cười đắc ý ngạo đời. Do huyệt đạo đã bị chế trụ, nên y giờ giống như một bức tượng kim đồng, gió phớt nhẹ bay, vẻ mặt phát ra nét linh động nhẹ nhàng. Vừa rời khỏi vòng tay ấm áp của y, nàng đột nhiên phát giác gió khuya se lạnh, hoảng hồn tóm lấy xiêm y còn vương vãi trên đất.



Trong suốt thời gian mặc quần áo, ánh mắt của nàng không hề rời khỏi Nhạc Nhạc.



Mặc quần áo xong, Chung Nhược Tuyết từ hoảng loạn dần lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy hai thi thể quen thuộc ở phía xa, chính là hai hán tử ép nàng uống Hợp Hoan tán. Trong cơn thịnh nộ, nàng vận hết mười thành công lực, nhiệt khí trong phạm vi hơn trượng lập tức hạ xuống hàng chục độ, những chiếc lá vàng khô rời khỏi thân cây tung bay theo gió. Trong làn lá khô tung bay, còn có một đóa hoa tuyết, cánh hoa tỏa ra hàn khí bạch sắc, từ thân ảnh hắc sắc tuyệt mỹ của nàng phóng ra. Một đám bạch vụ băng lãnh mang theo luồng khí âm hàn cực lạnh phóng đến tử thi, khiến thi thể vàng nhợt của chúng biến thành trắng xóa và đông cứng. Đôi mắt của Chung Nhược Tuyết ngời sáng, khẽ phất nhẹ tay, hai cổ thi thể đột nhiên nổ tung, cả xương thịt đều nát bét, mỗi mảnh không còn đến tám lạng, văng tán loạn trên cây rừng như những mảnh băng.



Chung Nhược Tuyết nhìn thừ cả người, dường như ngay cả nàng cũng không tin hiệu quả tinh mỹ như vậy: "Ai da! Công lực của ta luyện tới cảnh giới Tuyết Vũ Phân Phi từ khi nào vậy? Gia gia có nói cho dù thiên tư của ta cực cao, nhưng cũng phải đến năm bốn chục tuổi mới có thể tu luyện được đến cảnh giới này" Nàng vừa mừng vừa nghi hoặc, chạy về phía Nhạc Nhạc.



Vừa chạy được hai bước, nàng bất giác cảm thấy hạ thể đau rát, nhất định là do tên tiểu dâm tặc này. Hừ! Vừa nghĩ nàng vừa tức giận gầm gừ. Nhưng có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không phát giác, vào giây phút này, nàng đang tràn đầy tiếu ý.



Nhạc Nhạc vừa phát giác mỹ nhân trong tay đã tỉnh dậy, liền sau đó cơ thể đã không thể cử động được, rồi lại cảm thấy người rất lạnh. Tuy nhiên, thứ lạnh hơn vẫn là lòng hắn, bởi vì nhìn thấy cảnh Chung Nhược Tuyết xử lý thi thể hai tên kia, xương thịt tan nát, băng đá như mưa. Hiện giờ gã ớn lạnh đến nỗi thở cũng không nổi, bởi vì nàng đang đến gần gã, trên mặt còn mang theo nụ cười tàn ác



Vương Nhạc Nhạc thầm thở dài: "Ài ! Công nhận đều là lỗi của mặt trăng cả !"



Hắn hối hận vì đã đem mặt trăng ra mà đánh cuộc. Kỳ thật mặt trăng chỉ bị hắn ép đánh cuộc thôi, chứ ai lại để hắn nhìn mòn vẹt cả mặt ra như thế?!