Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 11 : Thâu hương

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




Chỉ bảy ngày sau khi yết bảng, Nhạc Nhạc đã hai ngày buồn bực trong quán trọ , hết đọc tiểu thuyết cấm thư rồi luyện Ngự Nữ Tâm Kinh, có phần tự tại, chỉ là trong lòng hắn khi nhớ tới Nhược Tuyết, chân khí từ từ lấp đầy nội thể, dục vọng mặc dù mãnh liệt, nhưng không thể nén chịu lâu, trong suốt thời gian ấy đành phải tới Noãn Tâm lâu tìm Tiểu Nguyệt giải tỏa.



Đêm nay, Nhạc Nhạc đang luyện công trên giường, toàn thân chân khí thông suốt lục giác lúc này minh mẫn nhất, cửa phòng khách lặng lẽ hé mở, một nhân ảnh cước bộ vô cùng nhẹ nhàng đi chầm chậm đến giường. Nhạc Nhạc trong tâm kinh hãi "Cao thủ? Hắn ta ém công lực vào trong, gần như là không di chuyển, người này lặng lẽ đến gần khẳng định có ý định xấu", trong lòng tính cách làm thế nào đào thoát, không chạy không hay, hai bên mà động thủ hắn chắc chắn chẳng phải là đối thủ của người này.



Người ấy đến cạnh giường Nhạc Nhạc miệng nở nụ cười lạnh lẽo, hữu chưởng từ từ giơ lên, trong lòng bàn tay đột hiện một hỏa diễm nhàn nhạt nổi bật, hô lên một tiếng, đánh vào đầu Nhạc Nhạc, nếu bị hắn ta đánh trúng chẳng phải vỡ nát giống như bùn sao.



Nhạc Nhạc làm sao có thể để cho hắn đánh, nếu bị hắn đánh trúng, bản thân chẳng phải thành người thiên cổ sao! Vì lẽ đó, bản thân Vương Nhạc Nhạc lúc đó cảm nhận được hoả quang, đột nhiên bay người lên, để hoả diễm chướng đánh trúng cái gối, bốc lên khói xanh.



Nhạc Nhạc he he cười nhạo, thừa dịp tốt giơ chưởng phản kích, tả chưởng địch giơ lên hoả quang loé sáng, làm thế nào Nhạc Nhạc dám đối chưởng với hắn ta, một cú nhảy lộn mèo, nửa đường triệt thoái chưởng, bay qua đầu hắn ta chạy về hướng cửa.



"Muốn trốn thoát sao, không có cửa đâu" Người đó hét to.



Nhạc Nhạc tâm tưởng rõ ràng muốn ra cổng, nhưng chưa kịp thoát ra ngoài thì người kia đã ngăn cản trước mặt. Nhạc Nhạc thầm cười khổ "Thân pháp nhanh quá!". Hắn lập tức liền sử xuất "Hoa Gian Vũ Bộ" phiêu thân nhẹ nhàng ở nơi nhỏ hẹp, duy chỉ là thân pháp người ấy thực quá nhanh, luôn luôn ngăn cản trước cửa, Nhạc Nhạc làm sao cũng chẳng vượt qua được, hao tổn tâm tư tránh Hoả Diễm chưởng công kích.



Người ấy đắc ý cười nhạo: "Ta Tôn Hổ tự thân ra tay, bộ pháp nguơi tinh diệu cũng vô ích, khà khà! Kẻ nào liên quan Ma giáo, giết không tha!"



"Uy, lão đầu, vừa gặp lại đánh là thế nào, để ta thở dốc tí, nếu có chạy thoát cũng chết vì kiệt sức!" Nhạc Nhạc cuối cùng đã lên tiếng, quả thực không nghĩ đến phải nói những lời như thế.



"Hừm, đợi ngươi gặp tử thần có thở hổn hển cũng chẳng muộn!" Ông ta nghĩ rằng thiếu niên thư sinh này chỉ có bộ pháp tinh diệu, phản công thì không thể, nội lực khẳng định tệ hơn, chỉ có điều công phu có nhiều, nên vừa chạy vừa nói được.



Nhưng ông ta chẳng tưởng được, Nhạc Nhạc dưới toàn lực công kích của ông ta nhiều lần lách tránh không dưới tám mươi chiêu, nếu như Nhạc Nhạc còn nhớ "Loạn Hoa Trảm", có lẽ hắn cũng liều! Chỉ là hiện tại Nhạc Nhạc một là tay không có kiếm, hai là "Loạn Hoa Trảm" hắn quên sạch chỉ còn một thành, ba là Nhạc Nhạc sợ lửa, có lẽ sợ hoả diễm thiêu rụi khuôn mặt nhỏ mê nhân của hắn ta. Hơ hơ!



Nhoáng cái đã qua vài chiêu, Tôn Hổ thực sự đã mệt đổ mồ hôi, hơi thở khó nhọc, Nhạc Nhạc thì vẫn nhảy đông nhảy tây, tránh né hoả quang nguy hiểm của chưởng pháp, mặc dù nguy hiểm nhưng không thể đánh trúng hắn.



Nhạc Nhạc đã có chút tự tin , nói: "A ha, ta không chạy khỏi, ngươi xem ra cũng không thể đánh trúng ta, xem ngươi cũng có chút khó thở, mệt mỏi rồi!"



Tôn Hổ có chút lo lắng, rống lên nói: "Đừng nghĩ rằng ta không có cách với ngươi, tiếp chiêu!" Nói xong ông ta đứng lại, hoả diễm trên lòng bàn tay biến thành sắc xanh. Nhạc Nhạc nhìn thấy biết là không hay, lời lão ta vừa phát ra, hoả diễm tràn đầy trong phòng, chẳng thể dùng phương pháp tránh né được nữa!



Thật ra lời hắn ta cũng đúng, Tôn Hổ rống lên một tiếng song chưởng cùng đẩy ra một khối hoả hải hướng về Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc sợ hãi cũng thêm vô ích, nghiến răng, vì dung mạo vì sanh mệnh mà tranh đấu!



Nhạc Nhạc toàn thân chân khí tụ cả ra ngoài, bao phủ khí hồng phấn nhàn nhạt, chặt chẽ bao bọc toàn thân, trong hoả diễm màn chân khí bao bọc bị xoắn lại bóp méo biến hình, suýt chút bị chân khí của lửa xuyên phá, chỉ vì uy lực hoả diễm do phân tán mà yếu đi, một chiêu đối với cao thủ có màn chân khí bảo vệ chẳng có tác dụng, Tôn Hổ tưởng rằng Nhạc Nhạc nội gia chân khí đã đạt đến mức này, bởi vì chân khí hộ thể Nhạc Nhạc đã là sắc hồng, sở dĩ Tôn Hổ cho rằng Nhạc Nhạc đã bị hoả diễm trưởng đánh trúng, hắn ta đang nghĩ làm thế nào đánh Nhạc Nhạc hai chưởng nữa để giải hận!



Cửa sổ gỗ bị phá vỡ, Nhạc Nhạc khẽ huýt sáo nhảy ra giữa sân, chỉ là giũa chừng đột ngột ngã nhào, chân khí Nhạc Nhạc bị mất một phần ba, thầm mắng: "Hay thay, ta vừa mới hiểu thấu việc phát chân khí ra ngoài, nếu không đã bị lão đầu thiêu cháy, hừm, có ngày trái lại phải thiêu lão thành heo quay mới được!" Chưa thoát ra khỏi nguy hiểm hắn ta đã nghĩ làm sao để trả thù, trẻ con đúng là trẻ con, dẫu sao cũng chỉ mười sáu tuổi.



Tôn Hổ nghe âm thanh cửa sổ bị phá vỡ, đã biết Nhạc Nhạc đào thoát khỏi phòng, trong lòng kinh ngạc, nhưng ông ta phản ứng không chậm, liền nhảy đến giữa sân dò xét, Nhạc Nhạc an nhiên không bị gì chạy trốn cách xa hơn mười trượng.



Tôn Hổ giận dữ quát: "Đứng lại!"




"Hỏa thiêu, tiêu hủy luôn thi thể của Tôn Hổ, để xem động tĩnh của Vạn Lý Minh thế nào! Đồng thời, hung thủ ám sát San nhi cũng cần phải điều tra thật kỹ"



"Phải chăng là người của Kim gia làm, bởi vì Kim gia công tử ngang nhiên trên đại lộ trêu ghẹo thiếu nữ, tiểu muội đã ra tay dạy dỗ y! Nhưng đó là nhị công tử trong ba vị công tử của Kim gia"



Lạc vương gia mắt lộ vẻ phẫn nộ, lạnh lẽo cất tiếng: "Hừm, bình thường thì cho chúng vài phần thượng phong xem như là thật, muốn đè đầu Lạc Vương phủ như vậy à! Dám ám sát San nhi của ta, các ngươi tính xem nên xây mồ cho mình như thế nào đi là vừa?"



"Hay là ngụy tạo chứng cứ rằng có kẻ muốn mưu hại Lạc Vương phủ, sau đó cho người đến tịch biên gia sản của Kim gia, đồng thời có thể danh chánh ngôn thuận đem cả chuyện này làm cho tới" Lạc Hà nói.



"Ồ? Ý kiến của ai thế?" Lạc vương gia ngạc nhiên hỏi đầy hứng thú



"Chủ ý này là của Định Thư"



"Định Thư quả thật mưu lược tài ba như phụ thân hắn, chỉ là hắn cũng như phụ thân hắn quá trung thành với Hoàng thất chánh thống mà thôi, hành sự lại không tránh khỏi xung đột, khiến toàn gia trang bị thảm sát. Ài! Định Thư trốn thoát được cũng thật là may mắn!" Lạc vương gia thở dài nói.



Ông ta tiếp tục hỏi: "Ta có nghe nói là ngươi đã không để San nhi ra ngoài, điều đó đúng chăng?"



"Lạc San đích thực có hảo ý với tên thư sinh Vương Nhạc Nhạc, và tên Vuơng Nhạc Nhạc này chỉ có văn tài mà thôi, vả lại gia thế của hắn không được tốt lắm, dĩ nhiên hắn cũng không có điểm nào để chúng ta dùng được cả!" Lạc Hà thành thật trả lời.



"Hà nhi, con cũng đừng vì lợi ích thái quá! Đừng áp đặt San nhi nữa, chỉ cần nó nguyện ý, thì để tự nó quyết định, nó cũng đã bằng tuổi cô cô khi xưa, ài, thật không nên nhắc đến!"



Lạc Hà vội nói: "Nhưng thưa cha!"



"Con không cần phải nói nữa, đã tìm hiểu hắn chưa?" Lạc vương gia nói.



"Đã tìm hiểu được, hắn quả thực ở Thạch đầu thôn, cha hắn là một thư sinh nghèo, khi hắn mới lên mười tuổi thì đã qua đời, chỉ còn Vương Nhạc Nhạc trong thời gian đó thì không tìm hiểu được gì, vả lại..."



"Vả lại sao?" Lạc vương gia tiếp lời.



"Vả lại có nhiều người ở kinh thành đang tìm hiểu về thân thế hắn!" Lạc Hà ngờ vực nói.



"A, ha ha, hắn thật cũng thú vị, hắn quả thực trông không đơn giản như bề ngoài đâu!"



"Nhưng Ma môn đã bị Vạn Lý Minh tiêu diệt tận gốc, hắn thật cũng không còn khả năng"



Lạc Vương có phần giận dữ, nói : "Chết sạch? Tên thủ hạ nào của ngươi dám báo cáo thế này, chém kẻ đó ngay! Hiện giờ ngươi chưa được thành thục, làm sao ta có thể yên tâm giao lại quyền hành cho ngươi! Tuy rằng Ma giáo bị truy đuổi khỏi Thiên Nhai Giác nhưng giáo chủ, giáo chủ phu nhân, các vị hộ pháp, trưởng lão, có ai chính mắt thấy thi thể bọn họ? Vạn Lý Minh đã lộ rõ bộ mặt tham lam, tàn ác của mình. Chẳng biết mục đích thật sự của bọn chúng thế nào?"