Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 14 : Toái tinh (Hạ)

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




Tiểu Bích nói: "Tiểu thư, là nha hoàn của Thái lão gia bên ấy!"



Nhạc Nhạc lẩm bẩm nói: "Thái lão gia? Là Tiên Vu Dã ư?"



Tiên Vu Yên giận dữ nhìn hắn, khẽ nói: "Chàng phải kêu là gia gia, sao lại kêu tên của lão nhân gia!" Nói xong nàng đỏ mặt, có lẽ là do câu "gia gia" ấy!



Nhạc Nhạc hơi cười, nói: "Đúng rồi, Yên nhi là vợ bảo bối của ta, ta đương nhiên phải kêu lão là gia gia!"



Nha hoàn đã đi tới bên ngoài cửa, gõ cửa nói: "Tiểu thư, thái lão gia đã chế ra tân dược hoàn, mời tiểu thư đi qua, lại nói xem và trị bệnh cho tiểu thư lần nữa!"



"Được, ngươi về trước đi, ta lập tức đi ngay!"



"Vâng, được rồi, thái lão gia luyện kiếm ở hoa viên! Chờ tiểu thư ở đó!" Tiểu nha đầu nói xong cáo lui.



Nhạc Nhạc nắm chặt ngọc thủ Tiên Vu Yên, quan tâm hỏi: "Yên nhi mắc bệnh gì?"



"Không việc gì đâu, chỉ là bệnh cũ trời sinh, gân mạch đau nhức, không thể tập võ mà thôi!"



Tiên Vu Yên cười nói, cảm giác được tình yêu nồng nàn của hắn, vô cùng cao hứng.



Tiểu Bích nói tiếp: "Mấy bữa trước khi tiểu thư nhớ công tử, bệnh cũ lại tái phát, thái lão gia nói bệnh lại nặng thêm rồi, mới bào chế tân dược cho tiểu thư!"



"Tiểu Bích, không được nói nữa! Sau khi gặp được Nhạc lang, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, ngươi đi cùng ta, tiểu Ngọc đi không tiện, để gia gia biết được thì hỏng!"



Sau khi hai người họ đi rồi, trong phòng chỉ còn Nhạc Nhạc với tiểu Ngọc, Nhạc Nhạc ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Ngọc, còn đau không?"
Tiếp theo lão lại hỏi: "Ngươi biết những công phu gì?"



"Hả?" Nhạc Nhạc nghĩ "Ta biết gì ư? Biết Loạn Hoa Trảm, nhưng không nhớ nổi một chiêu, ta còn biết Hoa Gian Vũ Bộ, nhưng đó là hảo công phu chạy trốn". Hắn ngây ra nửa buổi, mới chậm rãi đáp: "Vãn bối vốn biết một bộ kiếm pháp, sau này đã quên hết rồi, giờ đây chỉ biết chút khinh công, bộ pháp, không có tý bản lĩnh đánh nhau nào!"



"A!" Tam nữ đều kinh hãi kêu lên, cũng hơi mắc cỡ nhìn nhìn Tiên Vu Dã, nam nhân của mình ngay cả một bộ kiếm pháp cũng đã quên, như thế sao được, thế này, làm nữ nhân của hắn rất mất mặt rồi. Có điều thấy được Tiên Vu Dã lại không có ý khinh miệt, ba người bọn nàng mới hơi yên lòng.



Tiên Vu Dã lộ ra vẻ hết sức suy nghĩ, hỏi: "Làm sao quên hết, lẽ nào không quen tay, còn nhớ được mấy chiêu?"



"Trước đây vãn bối sử dụng rất quen, sáu năm Vãn bối chỉ luyện một bộ kiếm pháp ấy, sao có thể không quen tay, nhưng sau này quả thực không nhớ nổi một chiêu!" Nhạc Nhạc thẹn đỏ mặt đáp.



Tam nữ nghe xong suýt ngất, nhưng Tiên Vu Dã lại ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Tiểu oa oa, xem bộ kiếm pháp này thế nào?"



Nói xong rút trường kiếm to lớn trên bàn, quay người phóng lên, nháy mắt đã đứng ở ngoài tám trượng, giơ kiếm quát "Coi đây!"



Quát xong, trong tiếng động khí thế bức người, cỏ xanh trên đất lấy lão làm trung tâm, lá cỏ lay động ào ào, từng đợt sóng khí quất vào biển cỏ, hệt như sóng gợn trên mặt hồ phẳng lặng, lấy lực là trung tâm, lan rộng ra bốn phía, không ngừng không nghỉ.



Kiếm quang lay động, như sao giữa đêm khuya, một hiện một tắt, sáng tối đan xen, tốc độ của kiếm quá mau lẹ, chỉ thấy mũi kiếm liền lạc thành từng chòm từng chòm sao đồ án, thân kiếm xuyên qua tinh thể, từng bức từng bức hình tượng động thái mỹ lệ đang ánh trong trí não Nhạc Nhạc, hệt như tự mình phiêu diêu trên trời cao, đứng cạnh những đốm nhỏ, khoảng cách khiến hắn vui vẻ như điên, té ra vũ trụ là do những đốm nhỏ này cấu thành đây, có điều tại sao những đốm nhỏ này nặng nề tử khí, không động chút nào nhỉ? Chùm sáng liên kết giữa sao với sao tại sao có tình huống gián đoạn, ánh sáng còn có thể đứt ư? Đang lúc này, chỉ nghe Tiên Vu Dã hú dài một tiếng: "Lưu tinh cuồng vũ!"



Chớp mắt kiếm quang hóa làm lớp lớp ngôi sao băng, tùy ý tại không trung, kéo theo cái đuôi dài, rít lên bay quá chân trời, kích động mắt người, đường cong ưu mỹ rơi trong hắc ám, khiến lòng người khó quên, vận mệnh lưu tinh là khiến mình tự chết rơi xuống mặt đất, còn mục đích của "Lưu tinh cuồng vũ" lại là khiến mạng sống người khác chết dưới kiếm.



Tinh quang tan biến, Tiên Vu Dã thu kiếm.



"Tiểu oa oa, ngươi nhớ được mấy chiêu?" Lão cất tiếng hỏi, chăm chú nhìn Nhạc Nhạc.