Ngự Nữ Tâm Kinh
Chương 22 : Biểu muội (Hạ)
Ngày đăng: 02:51 19/04/20
Nhạc Nhạc biết võ công của Viên Hôi không phải hạng kém, không thể giết hắn bằng một chiêu được. Mà nếu hắn đào tẩu thoát, thì nhất định sẽ mang nhiều phiền toái đến cho Tiên Vu thế gia. Vì vậy, gã liền kêu to : "Chà, chưa từng nghe qua đại danh của ngươi, bất quá nếu ngươi là người của Vạn Lí Minh, thì không phải là người xấu rồi!"
"Vậy tại sao ngươi tập kích chúng ta?" Viên Hôi được đà dấn tới hỏi.
"Ta nào biết các ngươi là ai? Trong cái mảng rừng âm u này, thấy đám nam nhân to xác các ngươi truy sát biểu muội của ta, ta đương nhiên là phải xuất thủ. Giờ biết ngươi là người của Vạn Lí Minh, là người tốt, vậy chúng ta nên dừng tay!"
Nói rồi quay đầu lại hô lớn : "Tất cả dừng tay, đừng đánh nhau nữa ! Chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi!"
Quan Thái và Mộ Dung Kỳ đang chiếm thượng phong, nghe Nhạc Nhạc nói vậy, bèn lập tức ngừng lại. Mấy người đang đánh kia cũng không muốn đánh tiếp, nghe bảo dừng thì dừng ngay, chỉ còn mỗi thiếu nữ bị thương và Lỗ Minh là vẫn còn đánh tiếp.
Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn Viên Hôi, ngụ ý bảo là bên chúng ta đều đã ngừng chiến, sao ngươi không quản thủ hạ được như vậy chứ !
Quả nhiên Viên Hôi hét lớn : "Lỗ Minh, dừng tay!"
Lỗ Minh cười khổ đáp: "Ta cũng muốn dừng, nhưng vị cô nương này không chịu ngừng! Ta thật không có cách nào!"
Nhạc Nhạc thầm mắng: "Ta thèm quản gì đến chuyện sống chết của các ngươi. Các ngươi chết hết đi càng hay, tránh cho lão tử sau này khỏi động thủ chi cho phiền toái!" Nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Cứ từ từ đã, loại rắn này không sợ kiếm khí, không sợ chân khí chưởng kình, lại có quá nhiều. Nếu hàng trăm con cùng công kích ngươi, ngay cả hộ thể chân khí cũng vô phương ngăn trở! Bây giờ chỉ có thể đợi cho cơn giận của chúng hạ xuống, đợi cho chúng đi rồi, thì chúng ta tự nhiên là được cứu!"
Nghe vậy Viên Hôi trầm mặc không nói.
Quan Thái đang ở trên một cây cách cây của Nhạc Nhạc khoảng sáu bảy trượng, ngại đám rắn bên dưới nên không dám nhảy bừa, chỉ một mình ngồi một cây, chán nản nhìn đám độc xà bên dưới. Bọn chúng quá nhiều, nhiều độ một đến hơn cả ngàn con, không ở xa xa không ngừng lan tới, cánh bên trái có khoảng hơn tám trăm con. Phía trước mặt cũng có một đám rắn, bên phải một đám, ở giữa, đằng sau, ôi trời ạ, nhiều quá. Hắn đếm không xuể, gối tay lên trên đầu, bỏ mặc không thèm lý đến, đưa đầu vào nhánh cây xù xì, mơ màng muốn thiếp đi.
"Nhìn kìa, rắn rút lui rồi !" Ba Mộc Đồ đột nhiên cao hứng gào lên, khoa chân múa tay vui sướng, thiếu chút nữa là rơi xuống đất, khó lắm mới bám vào được một cành nhỏ níu lại, sắc mặt biến thành trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng.
"Tiểu Vi, muội thấy phía dưới có an toàn không?" Nhạc Nhạc nhíu mày cẩn thận hỏi.
"Trực giác nói cho muội biết, phía dưới vô cùng nguy hiểm. Đám rắn chưa đi xa, ca ca, xem kìa, chúng tỏa ra bốn phương tám hướng, quang cảnh giống như một vòng vây, ai mà xuống đó, nhất định bị chúng bủa vây." Tiểu Vi vẫn gọi Nhạc Nhạc là ca ca, có lẽ tim nàng muốn lừa gạt chính mình, luôn nghĩ Nhạc Nhạc giống như một ca ca của mình!
Đám rắn này, có thật là đã đi hết rồi không?