Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 24 : Phân chia lương thực

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




Nhạc Nhạc hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Kỳ hỏi:



- Tiểu Kỳ, muội sao vậy?



Mộ Dung Kỳ trong đôi mắt mỹ lệ đầy ắp xuân tình, yêu kiều đáp:



- Ca ca, ca ca à, mau giúp Kỳ nhi nha, Kỳ nhi thấy nóng bức lắm, thực là khó chịu mà.



Thì ra thôi tình chân khí trong không khí xung quanh đã loãng đi nhiều, nàng lại vừa trải qua sự kích thích bị ngất đi, lúc này thần trí dù thanh tĩnh lại ít nhiều, nhưng bản năng dục vọng vẫn chìm ngập trong cuồng nhiệt mê muội. Nàng dĩ nhiên là không hiểu gì, chỉ cảm thấy trong thân thể như có ngọn lửa nóng bừng bừng, cần phải có thứ gì đó mới giúp phát tán nó được. Nàng run rẩy cong người, xoay qua chộp lấy tay Nhạc Nhạc kéo về phía hạ thể của mình.



Nhạc Nhạc vươn tay tách hai đùi nàng ra, thủ thỉ bảo:



- Kỳ nhi, để ta yêu nàng xong rồi sẽ không còn khó chịu nữa đâu, có điều sẽ hơi đau một chút đấy!



- Kỳ nhi không sợ, Kỳ nhi muốn ca ca, ca ca ơi...



Thanh âm của Tiểu Kỳ mềm như lụa, tứ chi quặp chặt lấy Nhạc Nhạc như sợ hắn trốn đi vậy.



Nhạc Nhạc nhẹ ôm thân thể thơm tho mềm mại như bông ấy, mùi hương mê người khiến Nhạc Nhạc như si như dại. Đặc biệt, lúc nàng lên cao trào tiết thân, một thứ khoái cảm chưa bao giờ biết đến chợt ập tới đối với hắn. Trong lúc Nhạc Nhạc hấp thụ xử nữ nguyên âm của nàng, chân khí trong nội thể hắn tự động vận hành tiến nhập vào thân thể của nàng. Điều này khiến cho công lực của Mộ Dung Kỳ tăng lên gấp bội so với trước lúc giao hợp. Ngoài ra, chân khí vận chuyển trong lúc giao hợp đó còn khiến cho sáu giác quan của Nhạc Nhạc thêm minh mẫn dị thường, khoái cảm theo đó cũng tăng lên.



Sau khi ân ái kết thúc, Nhạc Nhạc giúp hai nàng mặc lại y phục rồi mới thu hồi hộ thể chân khí, chỉ là không dùng tấm vải bó ngực của Mộ Dung Kỳ quấn lên ngực nàng nữa. Sau đó, hắn thư thái ôm hai nàng vào lòng, cùng đi vào mộng đẹp.



Ngày hôm sau, khi tỉnh lại vì bị ánh dương quang rực rỡ chiếu xuyên qua tán lá, Nhạc Nhạc khoan khoái duỗi người. Hắn chợt phát hiện hai nàng đều khẽ động đậy trong lòng mình, nhưng lại không thèm mở mắt, biết các nàng đều đang giả vờ, nhất định là muốn nằm biếng thêm chút nữa. Nhạc Nhạc không phá hai người làm gì, nhẹ nhõm ngồi dậy, vươn vai hoạt động cho giãn gân giãn cốt một chút.



Đám Xích Tam Giác Xà vẫn chưa rút đi, chỉ yên tĩnh hẳn đi, cũng có thể nói là hơi ngốc trệ, không còn toát ra vẻ hung ác nữa. Nhìn từ trên cao, chúng còn có vẻ khả ái phi thường, thân thì hồng hồng, đám vẩy bóng nhoáng mỏng manh như những chiếc quạt nhỏ xếp vào nhau, đầu to đuôi nhọn, răng nanh chứa nọc độc khá dài. Điều này khiến Nhạc Nhạc chợt nhớ tới một câu nói "Động vật xinh đẹp thường mang đến hiểm nguy."



Cách đó không xa Quan Thái cũng vừa thức dậy, hướng về phía Nhạc Nhạc gọi to:



- Nhạc Nhạc, chút lương khô đó ta đã chén hết rồi, ngươi cho ta thêm đi, đói bụng quá!



Hắn gào to quá, đến nỗi thanh âm gần như vang vọng không dứt ở trong rừng, làm cho đám rắn tụ tập dưới cây nhao nhao hỗn loạn cả lên.



Nhạc Nhạc từ nhỏ sống với Hoa Thiết Thương trong chốn núi cao rừng thẳm, mỗi lần xuống núi phải đi vài ngày, nên có thói quen hay mang theo nhiều lương khô. Mộ Dung Kỳ cũng mang theo không ít lương khô. Ba người bọn họ cũng không ăn nhiều như Quan Thái, nên phần dôi ra cũng khá nhiều. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn



Nhạc Nhạc chưa kịp trả lời, thì Mộ Dung Kỳ đã ngồi dậy la to:



- Muốn ăn sao ngươi không tự thân đến lấy, lại còn bắt ca ca ta mang qua cho ngươi nữa sao?



Quan Thái không giận ngượng nghịu cười đáp:



- Ta... khinh công của ta không được tốt lắm, chỉ sợ lỡ rơi xuống đám rắn đó ăn thịt ta mất, khinh công của Nhạc Nhạc so với ta khá hơn nhiều!



Nhạc Nhạc cười nói:



- Ngươi đợi một chút đã, ta phải sắp xếp lại lương khô, không biết còn phải ở đây bao lâu nữa, nên phải tính toán phân phối cho thật tốt mới được!



Viên Hôi cách chỗ bọn Nhạc Nhạc xa nhất cũng nghe tiếng Quan Thái vọng tới. Vừa nghe nói tới lương khô, mắt liền sáng lên. Hôm qua bọn họ vì truy đuổi Giang Tiểu Vi nên đều không dùng bữa trưa, vốn định bắt nàng ta xong rồi sẽ ăn, nào ngờ bị đàn rắn vây chặt, đói meo cả ngày giờ nghĩ đến đồ ăn thì đều nuốt nước bọt ừng ực cả lên.



Nhạc Nhạc chia đều lương thực, giữ lại cho mình và hai nàng số lương thực đủ dùng cho hai ngày, phần của Quan Thái thì chia thêm hai cái bánh, dùng bọc gói lại cẩn thận rồi đeo lên người, phi thân di chuyển từ cành này sang cành khác, phút chốc đã tới chỗ Quan Thái ẩn trú.



Nhạc Nhạc đưa gói thức ăn đó cho Quan Thái, bảo:



- A Thái, thực vật được chia làm bốn phần, mỗi người một phần, ngươi phải tự tính toán chuyện ăn uống nghe. Ai biết chúng ta sẽ phải đợi bao lâu. Tự ngươi cũng phải cẩn thận, đừng có mê ngủ quá lỡ rơi xuống thì ngươi sẽ vĩnh viễn không thể trở về Nam Lăng, cũng không còn gặp lại được sư tỷ của ngươi nữa!



Quan Thái mỉm cười cảm kích, đáp lại:



- Hì hì, cảm ơn ngươi, Nhạc Nhạc huynh đệ, ta sẽ cẩn thận. Ta phải ăn đây, đói quá rồi!



Nhạc Nhạc đang định quay về, chợt Ngô Thanh ở gần đó kêu to:



- Vương huynh, có thể phân phối cho ta chút lương khô được không?



Nhạc Nhạc thú vị nhìn hắn, cười hỏi:



- Nếu đổi ngươi là ta, ta xin ngươi chút lương khô, ngươi có đồng ý cho không?




Nhạc Nhạc cười hỏi lại:



- Tiền ư? Bây giờ hữu dụng à? Ta cho ngươi năm nghìn lượng, ngươi bán cho ta một túi nước nhé?



Hắn thất vọng liếm môi, khẩn khoản nói:



- Có điều... có điều ta cũng không có nước, ta cũng rất muốn uống nước, hay ta mua của ngươi mấy cái bánh nhé? Trên người ta có khoảng một vạn lượng ngân phiếu, chỉ cần một cái bánh thôi!



Nói xong, hắn giương mắt đầy hy vọng nhìn Nhạc Nhạc.



Nhạc Nhạc lắc đầu nói:



- Ngay cả mạng cũng không còn, thì có tiền cũng không dùng được gì. Ta hỏi ngươi, có phải là Viên Hôi bảo ngươi đến?



Hắn gật gật đầu, nói:



- Ngươi như thế nào biết được, là hắn cho ta ngân phiếu, sai ta mua bánh của ngươi!



- Ta có bánh cũng không bán cho hắn! Ngươi hãy đi đi!



- Nhưng, nhưng, ồ, được rồi, ta sẽ đi!



Hắn cực độ thất vọng xoay người đi, đang muốn nhẩy lên rời đi, thì chợt nghe thấy Nhạc Nhạc nói:



- Đợi một chút, tại vì ngươi rất thành thực, ta sẽ cho ngươi nửa cái bánh, tiếp lấy!



Nhạc Nhạc bẻ nửa miếng bánh ném cho hắn, hắn cực kỳ cẩn thận bắt lấy.



Sau đó, giọng thô lỗ đó cất tiếng hỏi:



- Ngươi, vì cái gì không bán cho ta, mà lại cho ta?



Mộ Dung Kỳ nhìn hắn quát:



- Ngươi thật là ngốc quá à, ca ca ta đã nói, đó là thưởng cho sự thành thực của ngươi, muốn ngươi làm người thì luôn thành thực, có nghe không hả!



- Mmm, ta nhớ kỹ, cám ơn cái bánh của ngươi!



Nói xong hắn cẩn thận nhẩy đi, bất quá sau khi nhảy vài lần, có thể do đã quá mệt, nên một mình ngồi ở trên cây đại thụ, lấy bánh ăn.



Nhạc Nhạc nhìn hắn cười nói:



- Cái tên Viên Hôi khốn kiếp kia tự mình không dám đến, lại sai người khác đến thay. Ta nhất định không chia cho hắn thức ăn, chà chà, dám uy hiếp Tiểu Vi của ta, ta sẽ cho hắn đói mà chết rồi tính, hắc hắc. Giờ trong chỗ này có bảy người, chỉ có mình hắn là không có cái gì ăn, chà chà, nghĩ tới đó ta thật sảng khoái làm sao!



Hai nàng lo lắng hỏi:



- Ca ca, còn hơn hai cái bánh này, ngày mai tính làm sao?



- Yên tâm, chúng ta không chết đâu, bất quá thì ngày mai chúng ta sẽ ăn thịt rắn vậy! Hà hà, canh thịt rắn thật là ngon a, lúc trước ta cùng sư phụ ở trên núi thường bắt rắn ăn. Chỉ là lần này rắn thật nhiều lắm, ta sợ sẽ bắt không hết!



Kỳ thật Nhạc Nhạc có thừa khả năng một mình chạy trốn, chỉ là chưa rơi vào tình huống xấu nhất, hắn không muốn mạo hiểm. Hơn nữa, nếu hắn bỏ mặc hai vị mỹ nữ này, họ tuyệt đối không còn đường sống.



- Ca ca, muội không cho huynh đi bắt rắn đâu. Nếu có đói thì chúng ta cùng đói, không thể cho huynh đi mạo hiểm được!



Mộ Dung Kỳ không ngừng lắc bả vai của Nhạc Nhạc.



Nhạc Nhạc nhìn lên bầu trời đầy sao, lẩm bẩm nói:



- Ông trời nếu có tình thì cho mưa xuống, lúc đó chúng ta không còn sợ khát nữa!



Ba người nằm ở trên sàn gỗ, nhìn sao trên trời, xem ra cũng khá sung sướng và thoải mái rồi. Vì vẫn còn nhiều người so với họ còn khốn khổ hơn nhiều, đâu dám mơ tưởng gì đến cảnh sung sướng thư nhàn.



Màn đêm dần buông, lũ rắn thì vẫn y như cũ!