Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 32 : Bị Xọa (Hạ)

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




- À, kết quả rất khó nói, võ công hai người đều là bá đạo dương cương, lấy cứng chạm cứng, có điều nội lực của A Thái không sâu, toàn dựa vào đao pháp tinh diệu, còn Điền Thăng đầu cuộc chiến khinh địch, tuy dùng tuyệt chiêu vãn hồi liệt cục, nhưng cơ hội trước kia đã mất, làm thế nào cũng không vãn hồi được nhiều, cuối cùng khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương!



Nhạc Nhạc coi kỹ biến hóa trong trường, nhưng trừ trong bụi đất ngẫu nhiên có xoay chuyển một chút, chỉ nghe được ở bên trong tiếng kim loại va chạm dồn dập không ngớt, đành phải đợi bụi đất tan đi mới biết.



Do ngăn cản ngay đường chính, nên có không ít nhân sĩ võ lâm đã tụ tập ở chung quanh, xem trận quyết chiến kinh thiên động địa này, người có kiến thức đã la lên:



- Ha, Liệt dương đao đối địch với Bá vương kiếm, thật là trăm năm khó gặp, ê, lão bà mau đến xem đi!



Trong bụi đất hồng quang lại hiện, Quan Thái gào to:



- Liệt dương như huyết!



Khi hãm vào trong đao khí của gã, màn trời bị máu nhuộm hồng, tựa như thực có thể ngửi được mùi vị của máu, mặt trái của liệt dương có phải là hắc dạ không, máu chung quy có phải là kết cuộc của tính mạng không? Có điều khi hắc dạ vẫn chưa kết thúc, Điền Thăng đã huy kiếm chém tan huyết sắc trong vòng hai trượng, kiếm khí hộ thân, từng chút thành vòng, kết thành kiếm khí hộ thể hình dạng như áo giáp. "Binh tàng cửu địa" đây là chiêu duy nhất trong Bá vương kiếm dùng để hộ thân, liệt dương vẫn là liệt dương, huyết sắc cứ là huyết sắc, có điều Điền Thăng hệt như là đã biến mất, biệt tăm biệt tích trong huyết sắc.



Hốt nhiên huyết sắc tan biến, Điền Thăng cũng xuất hiện, áo giáp trên mình gã cũng không thấy nữa, có điều hai người cùng lúc phun ra một ngụm máu, đứng bất động, gió đã lặng, cát đã ngừng, chiêu đã tận.



Người xem nhãn lực kém không rõ nói"



- Đang đánh kịch liệt, sao không đánh nữa rồi!



- Ngươi ngốc quá, không thấy vừa rồi hai người liều mạng đánh ra một chiêu, đã khiến cả hai người đều bị thương rồi! Bá vương kiếm lại đánh ngang tay với người ta, quả là hiếm thấy!



- Đấy không phải là Quan Thái của đao cốc ư, nghe nói gã là đồ đệ của Quan Thành Phong, cùng với cốc chủ đao cốc hiện nay đối địch đấy, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, lại có thể liều lưỡng bại câu thương cùng Bá vương kiếm!



Nhạc Nhạc nhìn thấy rõ ràng, khi huyết dương ùn ùn kéo đến bao lên người Điền Thăng, bộ giáp trong suốt liền xuất hiện vết rạn, Điền Thăng cấp bách biến chiêu, chấn vỡ bộ giáp trong suốt, phản công huyết sắc chân khí, đánh liều một luồng chân khí dày đặc, chân khí bá đạo như nhau, bởi nội lực của Điền Thăng lúc đầu đã mất đi một phần ba, nên hai người mới đánh ngang tay, nếu lúc sớm nhất đánh chân khí ra, kẻ bại chắc chắn là Quan Thái.



Nhạc Nhạc thấy bọn họ đều không có ý đánh tiếp nữa, bèn thúc ngựa đi đến giữa bọn họ, cười nói:



- Hai vị đang yên đang lành đánh lộn làm gì? Dù muốn đánh cũng phải kiếm chỗ không có người chứ, các ngươi xem đây, rồi nhìn kia nữa, các ngươi cản trở quá nhiều người như vậy, chà chà, giờ đây người nào trong giang hồ, phẩm hạnh cũng kém cả, bình thường vô sự thì đánh loạn cả lên, A Thái, không được cùng gã quá chiêu nữa, không bị thương chứ, ồ, hết chuyện thì lên ngựa, chúng ta đi!



Bởi Nhạc Nhạc đã biết, trong lúc bọn họ đánh nhau, Yến Vô Song đã lặng lẽ rời khỏi, Nhạc Nhạc không cản nàng, hoặc giả nàng rời khỏi tự có lý do của nàng hẳn, cản nàng ngược lại là không hay.



Điền Thăng tức giận chút xíu thì suýt phun ra máu nữa: "ai vô sự thích đánh lộn, ta không phải truy nha đầu ấy ư, a, nha đầu ấy, nhân loạn chạy trốn rồi?"


- Giúp ca kiếm thêm vài cô nhé!



Tiểu Vi khẽ cười, gật gật đầu.



Mộ Dung Kỳ tỉnh ngộ, không chịu giận dữ nói:



- Tiểu Vi, ngươi đang làm gì vậy? Sao có thể giúp ca, giúp ca kiếm nữ nhân khác chứ?



Tiểu Vi vẫn đang mơ mơ màng màng, gãi gãi đầu, nhăn mày nói:



- A, ta, ta vừa mới nói gì?



- Trầm mặc rất lâu, phát ra tiếng kêu phẫn nộ kinh thiên:



- Ca, ca dụ hoặc ta, ca, ta không tha cho ca.



Nàng vỗ lên lưng ngựa một cái, tựa như bươm bướm bay lên vai Nhạc Nhạc, con ngựa đáng thương, suốt mấy ngày chở ba người, bây giờ lại thêm một mỹ nữ dáng người cao khều, cho dù là mỹ nữ cũng có trọng lượng chứ, thế là nó kêu khóc một tiếng, khuỵu chân xuống đất. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn



"A!" Bốn người đều kinh hãi kêu lên lăn rớt xuống ngựa, chỉ có Thái Vân ở trong lòng Nhạc Nhạc là không rõ nguyên do, rơi xuống bãi cỏ mới tỉnh lại, lẩm bẩm như nói mê hỏi:



- Ca, ca lại muốn à, nhưng ta còn rất mệt



Hai nữ nhân kia đang trong cơn kinh hãi tức giận, vừa nghe lời nói của Thái Vân, phì một tiếng, đều hi hi cười lớn, Thái Vân sau khi khỏi đau, hết sức si mê sự chọc ghẹo của Nhạc Nhạc, mỗi ngày đều quấn lấy Nhạc Nhạc, không thể không ở trong cao trào hôn mê đi, lại thêm thói quen ngồi trong lòng Nhạc Nhạc, luôn luôn không thể tự mình cưỡi ngựa, khiến hai nữ nhân kia khá bất mãn, bây giờ tóm được cơ hội chế giễu một phen, lại cũng vui vẻ.



Quan Thái không hiểu việc này chút nào, an nhàn ngồi trên lưng ngựa, lấy làm lạ ngó đám mấy người làm loạn, nghĩ bụng:



- Rõ ràng có mấy thớt ngựa, nhất định chen lên một con làm gì, đè ngã cả ngựa, ngã xuống đất còn cười được, thực khó hiểu! Hà, một mình vẫn khoan khoái hơn!



- Có kẻ địch! Cảnh giới!



Nhạc Nhạc đột nhiên nhặt Truy Tâm kiếm dưới đất lên, nghe kỹ động tĩnh nhỏ nhặt từ bốn phương tám hướng, chỉ có sát ý cường liệt, hai mươi bảy người, có hai cao thủ, hơn chục người là cao thủ nhất lưu, số còn lại cũng không kém.