Ngự Nữ Tâm Kinh
Chương 37 : Liệu thương
Ngày đăng: 02:51 19/04/20
Rời khỏi kĩ viện thì trời đã về khuya, ánh sáng mông lung khiến cho cảnh vật nhìn không được rõ.
Tiết trời lúc này đã se se lạnh, ánh trăng chiếu xuống trong đêm khuya, rọi tới từng con ngõ vắng bóng người. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Nhạc Nhạc vội trở về luyện hóa nội lực nên đi nhanh như bay. Trong lúc xuyên qua một tiểu đạo âm ám, hắn chợt nghe thấy âm thanh kiều mị quen thuộc từ tiểu viện phía trái truyền đến. Âm thanh đó vừa khủng hoảng, vừa phẫn hận!
Trong viện, năm tên hán tử cầm bán nguyệt loan đao vây quanh Yến Vô Song. Nàng đã bị nội thương, khóe miệng còn lưu lại vết máu, tay cầm trường kiếm vô lực đối kháng với năm cao thủ. Nàng phẫn nộ nói:
- Các ngươi quá ti bỉ, ta còn tưởng các ngươi là người tốt, khụ khụ...
Một thanh niên nam tử trong bọn tự cho mình là tiêu sái cười đáp:
- Nếu Vô Song đi theo ta, nào có sự việc này. Nếu giờ nàng đã nghĩ thông suốt, ta tự nhiên sẽ sai thủ hạ trị thương cho nàng, hắc hắc, hôm nay nàng không chạy thoát đâu, nàng đừng hy vọng, chúng ta đã phí không ít sức lực mới đánh đuổi Bá Vương Kiếm, đâu có thể không thu hoạch chút báo đáp nào, nàng nên ngoan ngoãn đi.
- Ta chết cũng không đi theo ngươi, xem kiếm!
Bất luận là ai trong năm người, đều có thể đánh bại Yến Vô Song, hơn nữa nàng giờ đã bị nội thương, lại bị năm người đồng thời công kích.
- Các vị đừng làm tổn thương da thịt nàng, nếu như bị thương sẽ khó coi lắm, hắc hắc, con nhỏ này thật khiến người ta chảy nước miếng! Cái mông này lắc thực mạnh mẽ, da dẻ thực trắng, Phong Nguyệt quốc quả nhiên có mỹ nữ, so với nước chúng ta hơn quá nhiều!
Tên thanh niên tránh qua một bên cười dâm dật, xem bốn thủ hạ bỡn cợt Yến Vô Song.
Yến Vô Song thầm biết rõ võ công bản thân so với bọn chúng còn kém xa. Càng kéo dài cuộc chiến nàng càng khó thoát thân. Chợt thấy một tên cử chưởng đánh tới, nàng bèn cắn răng vận toàn lực đối phó một chưởng.
Nguyên nàng muốn mượn cỗ lực đạo đó để đào tẩu, đâu biết nội lực tên này cực mạnh, hai chưởng vừa chạm vào nhau, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng to lớn xâm nhập toàn thân, xương cốt gần như vỡ ra, cơ thể giống như diều đứt dây, bay ra ngoài, toàn thân không còn chút sức lực nào. Ngay từ trên không, nàng đã há miệng phun ra hai ngụm máu. Hai mắt nàng tối sầm lại sắp mê đi, chợt trong đầu lóe lên một bóng dáng: bạch y tiêu sái, bướng bỉnh khôi ngô, trên môi luôn treo một nụ cười nhếch miệng. Mặt người ấy tuy còn non choẹt, nhưng nữ nhân bên cạnh cứ thích gọi gã hai tiếng "Ca ca". Gã đối diện Bá Vương Kiếm vẫn nói cười khơi khơi, hiên ngang không sợ, lại luôn trêu đùa vô lại, chỉ gặp qua một lần mà đã khiến người khác cười không ngớt. "Bản thân vì sao lại không thể quên được gã nhỉ? Nhưng hôm nay sợ không được nhìn gã nữa rồi! Ta hôm nay dù chết, cũng không thể để người khác làm nhục thân thể!" Nàng đã cầm mũi kiếm chĩa thẳng hậu tậm, đợi đến lúc rơi xuống đất... lúc rơi đến đất là lúc tử vong.
Đột nhiên nàng cảm giác thân thể mình bị người ta ôm chặt. Nàng cảm thấy rất không cam tâm, sao ngay cả chết mà cũng không chết được thế này? Bỗng nhiên, nàng ngửi được hương thơm trên cơ thể người đó, quen quá, hình như nàng đã ngửi qua đâu đó rồi. Nàng dùng hết chút khí lực cuối cùng mở to mắt, lại nhìn thấy nụ cười hời hợt lười biếng đó. Nụ cười đó bao hàm thương xót lẫn mến yêu, bao hàm hết thảy mọi thứ. Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, gượng cười đi vào giấc ngủ.
Nhạc Nhạc ôm lấy Yến Vô Song nhẹ nhàng đáp xuống đất. Lần này gã ra ngoài không mang kiếm, nhìn vào mắt của năm người, biết chúng đều là cao thủ, bản thân lại đang ôm một người bị thương, sao có thể chiến đấu được? Gã dùng hết toàn lực vung ra một chưởng, Ngự Nữ chân khí sung mãn trong cơ thể ồ ạt xuất ra, chưởng khí to lớn màu hồng phấn đẹp rực rỡ đánh rát năm người. Năm người bị chưởng phong kì quái đó hù dọa không ít, tưởng là trong chưởng có độc, liền lách tránh ra sau, nín thở phòng bị, không dám truy đuổi. Một chưởng đó đã tiết ra không ít tạp vật trong cơ thể Nhạc Nhạc, một chưởng phát ra, Nhạc Nhạc ngược lại cảm thấy cực kỳ khoan khoái, mượn lực phản chấn của chưởng, bay vọt về phía xa.
Bốn tên trung niên cầm loan đao hướng về tên thanh niên thỉnh tội nói:
- Tiểu vương gia thứ tội, chúng tôi vô năng để nữ nhân đó trốn mất, lần sau nhất định sẽ bắt được ả!
Tên thanh niên vô cùng phẫn nộ, hướng về bọn chúng rống lên:
- Vô dụng, vô dụng, ta biết là các ngươi dụng, cả việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, hừm!
Một lúc sau hắn mới nói:
- Ô ô, ca ca còn chưa hôn muội.
Mộ Dung Kỳ há miệng, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.
Nhạc Nhạc không tưởng đến nàng có thể để ý nụ hôn của mình như vậy, cúi mình, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi khô héo vì mất nước của nàng. Sau khi hôn xong, nàng mới kìm nước mắt, nở nụ cười, bỗng nhiên lao vào trong lòng Nhạc Nhạc lớn giọng khóc thét lên, như muốn qua tiếng khóc trút hết toàn bộ lo lắng và bất an trong lòng. Nhạc Nhạc biết lúc này an ủi không có tác dụng gì, bèn nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, để nàng tùy ý khóc, đến khi nàng mệt mõi mới thiếp đi trong lòng gã.
Lúc này Tiểu Vi đã mang cơm nước đến, Nhạc Nhạc sớm đã đói cồn cào, liếc nhìn Yến Vô Song vẫn còn đang ngủ, liền hỏi:
- Thương thế của nàng ấy đã đỡ chút nào chưa?
Tiểu Vi nói:
- Giữa chừng tỉnh lại một hồi, muội liền giúp nàng vận công trị thương một lượt, thương thế đã đỡ nhiều rồi!
- Cực khổ cho các nàng, Thái Vân các nàng có đói không? Cùng ăn một chút đi!
- Bọn muội đều ăn rồi, ca ca mau ăn đi!
- Hôm qua ta không nói lời nào khó nghe chứ, sao Kỳ Kỳ lại khóc thành bộ dạng như vậy, các nàng không trách ta sao?
Nhạc Nhạc thấy không khí có phần trầm muộn, hỏi có chút bất an.
Hai người nghe thế liền cười nói:
- Ca ca vẫn nhớ là nói khó nghe sao, huynh ngày nào cũng cười hi hi, hôm qua nét mặt trầm ngâm, lại dọa Tiểu Kỳ thành bộ dạng như vậy, nếu như nói khó nghe hơn nữa, Tiểu Kỳ không tìm đến cái chết mới là lạ! Bọn muội sao lại trách huynh, là Tiểu Kỳ đã quá lo lắng, bọn muội tin tưởng ca ca không phải không cần bọn muội!
- À à, đúng hen, sao ta cam lòng vứt bỏ các nàng được chứ! Chỉ là khi nữ nhân nếu như đố kị nổi máu ghen, thì sẽ giống như vò mỹ tửu biến thành hũ giấm chua, chẳng là đáng tiếc lắm sao. Ta vì quá yêu các nàng, mới sợ các nàng thành dạng nữ nhân đó, ta đối với mỗi người các nàng tâm ý đều như nhau, sẽ không thiên vị ai cả, chỉ là nhìn thấy Tiểu Kỳ có xu thế phát triển theo hũ giấm chua, bảo vệ nàng khắp nơi, mỗi việc đều thiên vị nàng, không ngờ càng cưng chiều nàng, nàng càng hỏng, tối qua ta có chút lo lắng, chứ không hề tức giận!
"Ca ca", Mộ Dung Kỳ không biết đã tỉnh từ lúc nào, Nhạc Nhạc nói chuyện với hai người, không biết nàng đã tỉnh dậy bước đến bàn từ lúc nào, đã nghe thấy những lời vừa nói:
- Kỳ Kỳ biết sai ở đâu sau này sẽ sửa đổi, muội biết ca ca sủng ái Kỳ Kỳ, yêu Kỳ Kỳ, càng không nên nổi máu ghen, hôm qua thật sợ ca ca không còn yêu muội nữa!
Nhạc Nhạc kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, cười nói:
- Thôi mà, sau này không cần lo lắng nữa, để ca ca bón cho nàng ăn!
Mộ Dung Kỳ lúc này mới an tâm ăn cơm, vừa chảy nước mắt vừa cười ngượng nghịu, vừa hạnh phúc vừa hài lòng. Trên một khuôn mặt đồng thời có thể có nhiều biểu tình như vậy không? Đáp án khẳng định là có