Ngự Nữ Tâm Kinh
Chương 43 : Tiến Sát
Ngày đăng: 02:51 19/04/20
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Nhạc Nhạc phát hiện ngọc thể lỏa lồ của Yến Vô Song đang nằm phục trên người gã. Những vết thương tím bầm trên thân thể của nàng hiện giờ không còn nữa. Làn da trắng nỏn như tuyết khi xưa, hơn nữa lại khoát thêm một vòng hào quang yêu mị. Bờ môi khóe mắt của nàng đang mỉm cười hạnh phúc. Gò ngực mềm mại đang áp chặt lấy người gã. Những nữ nhân khác hiện ngọc thể phô bày nằm sóng xoài khiến cho Nhạc Nhạc lại nổi lòng xuân. Tuy nhiên, lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng gõ của nguyên đó là thị nữ mang bữa sáng đến.
Nhạc Nhạc mặc lại y phục, để họ tiến vào. Hàng chục tiểu nha đầu khoảng chừng mười sáu tuổi vừa bày biện thức ăn, vừa lén nhìn Nhạc Nhạc. Cảm giác được ánh mắt của họ, gã mỉm cười nhìn lại. Các nha đầu như bị sét đánh chết điếng tại đương trường, làm rơi bể liên tiếp mấy cái đĩa, liền hoảng kinh thối lui ra ngoài.
Các nữ nhân đã sớm bị âm thanh huyên náo làm cho tỉnh giấc. Họ vui vẻ trêu chọc ngắt nhéo nhau cả buổi mới bước xuống giường. Nhạc Nhạc thấy vậy cười nói:
- Còn không đứng dậy, ta đã ăn sáng rồi. Các nàng ăn trước đi rồi hãy mặc quần áo!
Các nàng hừ nhẹ một tiếng, trác yêu gã sao không chờ họ ăn cùng. Yến Vô Song ngồi cạnh Nhạc Nhạc, bắt đầu ăn như lốc cuốn. Kể từ khi có được sự tiếp xúc thân mật với Nhạc Nhạc từ qua đến giờ, Vô Song thập phần mê luyến gã. Tuy nàng vẫn còn chưa biết rõ những chuyện liên quan đến luyến ái nam nữ, song có rất nhiều chuyện không cần được chỉ dạy vì nó vốn là một phần tự nhiên rồi! Nhạc Nhạc cũng thầm phục khả năng khôi phục của nàng. Hôm qua nàng bị gã dày vò đến thảm như vậy, thế mà hôm nay lại trông giống như một người chẳng có chuyện gì.
Trong khi mọi người đang ăn, Dương Mai - Dương Hạnh chợt đẩy cửa bước vào, cười nói:
- Không dám làm phiền các vị, sau khi mọi người ăn xong, phụ thân của chúng ta thỉnh mọi người đến có việc thương lượng.Tiên Vu công tử hiện ở đó đang chờ các vị.
Nhạc Nhạc đã ăn xong, hiện không có chuyện gì làm nghe vậy liền hỏi:
- Người của Lưỡng Hà bang vẫn chưa rút lui à?"
Hai tỷ muội đáp:
- Chính phải, so với mấy ngày trước còn hung mãnh hơn, lại còn bắn đá tảng vào trong sơn trang, mắng chửi yêu cầu chúng ta ra chịu chết.
- Đang buồn không có chuyện gì làm, tiêu khiển chút với bọn chúng xem ra cũng không có gì quá đáng. Các bảo bối của ta ơi, mau mang theo binh khí, chúng ta ra ngoài tản bộ đồng thời giết người.
Trong mắt Nhạc Nhạc, tản bộ so với giết người không có gì khác nhau, một thứ phải động chân, một thứ phải động tay, không khác biệt nhiều lắm, vì đều phải động đậy.
Ánh mắt Dương Mai - Dương Hạnh lộ vẻ kinh hoảng, thoáng nhìn nhau rồi nói:
- Bang chủ của Lưỡng Hà bang rất lợi hại. Hôm qua huynh giết hết của họ hơn một trăm người, tên bang chủ này nhất định là tức giận huynh lắm, huynh cần phải cẩn thận đấy!
Nhạc Nhạc cười hì hì giương mắt nhìn Dương gia tỷ muội, nhìn đến nổi mặt của hai người đỏ ửng lên:
- Ôi chao, sao hai nàng quan tâm đến ta quá vậy, còn hơn các vị phu nhân của ta nữa!
Hai người đồng thời nói:
- Ca ca, sao võ công Vô Song đột nhiên gia tăng nhiều như vậy a!
Nhạc Nhạc sao dám nói thật với nàng, chỉ biết vờ đáp cho qua:
- Trước đây nàng ấy có nội lực không đủ, nhiều chiêu không thể phát huy, bây giờ nội lực gia tăng, chiêu thức cũng lợi hại hơn. Nàng ấy còn chưa dùng đến tuyệt chiêu đấy, chiêu số đó kinh khủng lắm!
Thải Vân cùng Tiểu Vi là những người đầu tiên giải quyết trận đấu. Thái Vân chém Lục Côn đứt một cánh tay. Bán nguyệt loan đao của Tiểu Vi nhanh như chớp tiện ngang yết hầu của hắn. Thái Vân tra kiếm vào vỏ, xoa tay hưng phấn nói với Nhạc Nhạc bằng âm thanh kiều mỵ:
- Ca ca, ta giết chết được một tên!
Nhạc Nhạc chùi nhẹ mồ hôi trên chóp mũi nàng, cười nói:
- Hình như Tiểu Vi giết hắn, mất một cánh tay chưa chết được đâu!
Thái Vân không đồng ý:
- Rỏ ràng là muội đánh trước,Tiểu Vi tỷ chỉ hổ trợ thôi!
Tiểu Vi cười nói:
- Ta không giành công của ngươi đâu, biết ngươi thích giết người như vậy, lần sau ta sẽ chém đứt cánh tay, ngươi chém cổ hắn, vậy là được chứ gì!
Thái Vân cười nói:
- Ha ha, Tiểu Vi tỷ đối với ta thật tốt a!
Nhạc Nhạc thầm nghĩ: "Sao mấy mỹ nữ này thích thấy máu thế nhỉ? Giết người mà cũng giành giựt, giống như hủy đi đồ chơi vậy. Nhưng mà ta cũng thích."
Sắt mặt của Mộ Dung Kỳ thì trắng bệch, nói:
- Ca ca, sát nhân ác lắm, máu chảy nhiều như vậy. Nhìn kìa, những người này chết thật là khó coi!
Vào lúc này, nàng ta còn khó chịu chuyện người chết có "cái tướng" khó coi như thế nào….