Ngự Nữ Tâm Kinh
Chương 50 : – Thối địch
Ngày đăng: 02:51 19/04/20
"Ca, là ta không tốt, các người ngàn vạn lần không nên đánh nhau, được không? Tiểu Vi cầu xin ngươi, Sa Nhân Bình, ngươi đi nhanh đi!" Tiểu Vi nghĩ chỉ có khuyên một người rời đi, mới có thể giải quyết được vấn đề. Tuy nhiên mấu chốt lại ở Sa Nhân Bình vào thời điểm này không thể buông tha nàng. Hắn là nam nhân đầu tiên của cuộc đời nàng, ba năm cùng chung sống ngọt ngào khó quên. Trong linh hồn nàng hiện lên một chút ảo ảnh, không thể khống chế bản thân. Nàng không muốn để cho hai nam nhân vì nàng mà thương tổn lẫn nhau
Sa Nhân Bình mặc dù rất sợ hãi, nhưng đã nhiều năm sống cùng nhau, hắn hiểu rất rõ Tiểu Vi, ôn nhu nói :"Tiểu Vi, ta muốn nói cùng nàng mấy câu", nói xong bước đi.
Tiểu Vi hoảng sợ nhìn Nhạc Nhạc, do dự hồi lâu rồi chậm rãi bước đi. Nhạc Nhạc bỗng chốc nảy sinh cảm giác thất bại, chán nản cho Truy Tâm kiếm trở lại vào bao. Những kỳ nữ bên người hắn không ai dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào TIểu Vi.
Sa Nhân Bình mỉm cười đắc ý, đưa tay muốn nắm lấy tay Tiểu Vi. Nàng thân thể chấn động một chút, cuống quít lùi lại, tránh khỏi Sa Nhân Bình. Nàng bản thân hiểu được mình rời đi đã khiến cho Nhạc Nhạc tức giận, nếu để hắn nắm tay, Nhạc Nhạc chăc chắn sẽ không lý gì đến nàng nữa. Nàng vẫn nhớ kỹ Nhạc Nhạc từng nói qua :"Ta mặc kệ các nàng trước đây là người như thế nào, nếu quyết định theo ta phải tuân theo quy ước của ta. Nhược bằng có nam nhân nào khác, ta sẽ không lý gì đến các nàng!". Nàng mặc dù không muốn Sa Nhân Bình bị thương tổn, nhưng nàng cũng không muốn mất đi Nhạc Nhạc, hiện tại đang thầm nghĩ cách đuổi hắn nhanh đi
Tiểu Vi gỡ tay hắn ra. Trong mắt hắn hiện lên một ánh nhìn lạnh lẽo tàn độc, lập tức cười nói :"Lại đây, qua bên này nói". Tiểu VI do dự, liếc nhìn lại Nhạc Nhạc, thấy sắc mặt hắn rất khó coi, lo lắng nói :"Nói luôn ở đây đi"
Mộ Dung Kỳ bên người Nhạc Nhạc nói :"Ca, Tiểu Vi sao còn nhớ đến nam nhân đầu tiên, thật là quá lắm rồi !"
Kỳ nữ đều hưởng ứng, nhất là Yến Vô Song càng tức giận. thiếu chút nữa đã cường bạo nàng, muốn giết chết tên xấu xa của nàng. Thật không ngờ Tiểu Vi đối với nam nhân trước kia lại vì hắn mà cầu khẩn, xin lỗi Nhạc Nhạc
Bảo Phương đã bị năm thích khách vây quanh. Hai xa phu cũng chỉ có thể đối phó với bốn người, còn ba thích khách đã phi thân tấn công về phía mỹ phụ kia. Nàng tuyệt vọng kêu lên một tiếng, sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, đã bị người ôm lấy. Thân thể này thật là ấm áp, cảm giác thư thái, thật lòng vĩnh viễn muốn ôm lấy hắn, cũng không hề sợ hãi. Nàng mở to mỹ mục, thấy một thiếu niên xinh đẹp, chính là người đã tiếp nhận điệp hoa màu bạc của nàng, khiến nàng trong lòng mừng rỡ.
Những thích khách này trình độ bình thường, võ công cũng chỉ là hạng nhị lưu. Truy tâm kiếm xuất ra, ba thích khách thì đã có hai bị cản lại còn một mạng quy tiên. Mỹ phụ trong lòng càng thêm sung sướng. Nhạc Nhạc buông nàng xuống, cuời hí hí nói :"Tỷ tỷ đẹp quá, chẳng may chết đi ta sẽ bi thương vô hạn". Mỹ phụ này tuy đã có vô số nam nhân tán tỉnh, nhưng không có được một câu mĩ diệu thế này. Nàng vui vẻ nói :"Nếu ngươi thích tỷ tỷ, cầm điệp hoa vừa rồi đến Kim Điệp phủ tìm ta. Ta tên là Kim Điệp!"
Nhạc Nhạc trong lòng thầm nghĩ :"Nữ tử này quả nhiên sanh ý tùy tiện. vừa gặp mặt đã lớn mật hẹn cùng người xuân tiêu qua đêm, bất quá dáng vẻ nàng ta cũng không tệ. Có cơ hội nhất định đến". Hắn cười nói :"Tỷ tỷ xinh đẹp mê người như vậy, ta vui mừng còn không kịp, chỉ là phải tắm rửa sạch sẽ đi. Ta ghét mùi nam nhân khác!" Hắn nói xong nhăn tít mày, buông rơi điệp hoa xuống, cũng không liếc lại nhìn nàng, nhảy vào trong đám thích khách quát lên :"Các ngươi tránh ra!"
Bảo Phương đang cố hết sức giao đấu, nghe Nhạc Nhạc gọi hắn tránh ra, sao có thể không tuân theo. Hai xa phu cũng mau chóng tránh ra. Giữa sân chỉ có mình Nhạc Nhạc, bị chín nhị lưu thích khách vây quanh. Nhạc Nhạc cúi đầu huy kiếm, xuất ra một chiêu Mai Côi Chi Thứ. Một màu tím hoa hồng sáng ngời đẹp đẽ , tựa như thời khắc đẹp đẽ, sáng lạng nhất, hoàn hảo nhất của cuộc đời người phụ nữ. Hoa có gai, gai hoa nhuốm máu. Sắc hoa tàn, đời người cũng hết. Chín người tay nắm lấy ngực, trên ngực phun máu, tính mạng đã trôi đi. Nhạc Nhạc trong lúc mọi người đang si ngốc, phiêu dật hướng về phương xa
Mỹ phụ bị Nhạc Nhạc lạnh lùng buông rơi điệp hoa, tâm trạng vô cùng đau đớn. Chứng kiến kiếm chiêu tuyệt mỹ của Nhạc Nhạc, nàng tựa hồ như thấy được số phận một cánh hoa, cũng tự cảm thán cho số mạng của mình, lệ như châu, rơi xuống như mưa
(*): Không hiểu sao trong chương này tác giả lúc gọi là ngân hoa, lúc gọi là kim điệp, lúc lại là ngân điệp. Tại hạ mạn phép sửa hết thành điệp hoa