Ngự Nữ Tâm Kinh
Chương 54 : Giao tâm
Ngày đăng: 02:51 19/04/20
Tư Đồ Tinh đi bên cạnh một thanh niên đeo đao, diện mạo thanh niên kia cùng hắn có vài phần tương tự, nhưng diện mạo lại kiên nghị hơn, nhất cử nhất động, đều có phong phạm cao thủ, Tư Đồ Tinh nói:" Nhị ca, sao chúng ta phải giúp Vạn Lý Minh, hôm trước tên Mã Diệc Phổ hỗn đản lại còn đả thương chúng ta, hừ, không tiêu diệt bọn chúng đã tốt rồi, còn giúp bọn chúng!"
Thanh niên kia chính là nhị ca của hắn Tư Đồ Bằng, Tư Đồ Bằng vừa buồn cười, lại tức giận mắng:" Tam đệ, ngươi không thể thêm chút ít tình huống của Tư Đồ thế gia sao, Vạn Lý Minh là là người của chúng ta, mình không giúp mình, còn giúp ai?"
Tư Đồ Tinh giật mình ngộ nói:" Nguyên lai là người của mình, Mã Diệc Phổ đả thương đệ, cha chỉ phái người tới khiển trách Mã Vạn Lý, cũng không làm gì hắn, thì ra là vì nguyên nhân này, nhưng Mã Diệc Phổ đả thương đệ, việc này đệ sao bỏ qua được, Nhị ca, huynh giúp đệ!"
Tư Đồ Bằng lắc đầu than khổ, nói:" A, chuyện này ta không giúp được, tự ngươi gây ra chuyện, tự mình giải quyết đi, chỉ cần không làm lớn chuyện, cha sẽ giúp ngươi!"
Tư Đồ Tinh liếc mắt nhìn về phía Mã Diệc Phổ, thầm đắc ý tàn nhẫn cười:" Hắc hắc, có trò để chơi rồi!"
Bọn người Ma giáo chợt thấy Tư Mã thế gia dẫn người đến, sắc mặt biến tái nhợt cực kỳ khó coi, nhị trưởng lão ma giáo nói" Tiểu thư, sự tình không ổn, người võ công cao, mới có thể chạy thoát, không cần lo cho chúng ta! Huynh đệ trong khác nghe lệnh, toàn lực hộ tống tiểu thư phá vây!"
"Vâng!" Chúng nhân đồng thanh kêu tuân mệnh.
Hộ vệ Loan Đao nhỏ giọng nói với Sa Nhân An: " Đại vương tử, bằng võ công bọn tại hạ nhất định có thể đưa người bình an rời khỏi đây, chỉ là những người khác phải thì cứu không được!" Sa Nhân An biết người bọn họ nói chính là Chung Nhược Tuyết, nhỏ giọng nói:" Ân, trước bảo vệ tốt cho ta, có năng lực mới cứu người khác!" Thanh âm bọn họ tuy nhỏ, nhưng Nhược Tuyết võ công cao cường cũng có thể nghe rõ ràng, trong lòng có chút cười khổ, thầm nghĩ:" Chẳng biết Nhạc lang thương tâm ra sao? Ôi, ta làm chàng thương tâm như vậy, khẳng định chàng có thể đem ta quên mất, Tuyết Nhi báo thù, như thế nào lại làm liên lụy Nhạc lang chứ! Nhạc lang, thời điểm chàng rơi lệ, trong lòng Tuyết Nhi lại chảy máu, chàng yên tâm, Tuyết Nhi đời này trừ chàng ra, thân thể sẽ không giao cho bất cứ kẻ nào khác!"
Mã Vạn Lý nhìn thấy thủ hạ mình tử thương, trong lòng ứa máu, thầm mắng:" Nếu không phải hai đại hộ pháp bổn minh đi Nam Lăng, làm sao thành như vậy được, cơ nghiệp mấy chục năm, nếu để cho phụ thân thấy được, vậy thảm rồi, sẽ chửi mắng chết ta, bất quá, lão nhân gia người mất tích đã hơn mười năm rồi, muốn cho hắn chửi mắng, cũng không thấy người nữa, ôi, tất cả đều tại ma giáo đáng giận, còn có tên Tư Đồ Nghiệp đáng giận, hừ, cư nhiên bây giờ mới đến...." Mã Vạn Lý có chút thất thố, giống như con chó dại nổi điên, hét lên một tiếng, đánh về phía Nhược Tuyết, những cao thủ khác hét lớn liều mạng xông lên chém giết bọn người ma giáo, không lâu sau, ma giáo chỉ còn lại Nhược Tuyết, nhị trưởng lão, Phú Quý thêm bảy tám cao thủ, Sa Nhân An dưới sự bảo vệ của mấy hộ vệ, đã một mình chạy khắp khắp ngõ ngách, tự phá vòng vây chạy trốn, tất cả tâm tư Vạn Lý Minh đều tập trung trên thân bọn ma giáo, thấy bên cạnh Sa Nhân An cao thủ rất nhiều, biết hắn không phải người ma giáo, có lòng phóng hắn ra, Sa Nhân An thầm nghĩ vận khí mình tốt, tùy lực bay ra, bọn họ đã vọt ra khỏi đám người, mấy người phi nước đại mà chạy, cả quay đầu lại cũng không dám!
Nhược Tuyết cùng Mã Vạn Lý miễn cưỡng đánh ngang nhau, Nhược Tuyết hàn khí tràn ra, tuyết hoa phi vũ, quần áo lạnh dao động, tiểu thủ lạnh ngọc, chân khí âm hàn, như mây bay tới đánh vào chân Mã Vạn Lý, chân pháp dồn dập, thầm hàm khí lưu, như mây như núi, biến ảo khó lường, Nhược Tuyết cùng hắn đánh bừa hơn mười hiệp, chưởng đến bàn tay run lên, cánh tay cứng ngắc, Mã Vạn Lý cũng không chịu nổi, một cước chạm trên tiểu chưởng mềm mại của nàng, một cổ hàn khí lạnh đến tận xương chui vào trong cơ thể hắn, lui lại mười bước, nửa người bên dưới đang ngâm trong hầm băng, khó chịu vô cùng.
Nhị trưởng lão mặc dù võ công cao diệu, nhưng địch không được nhiều người, không lâu sau bị thương nhiều chỗ, nói không nổi, thầm kì quái vì sao Nhược Tuyết lại nổi giận với Nhạc Nhạc cùng bốn nữ nhân kia, nếu có Nhạc Nhạc cùng mấy nữ nhân kia tương trợ, nói không chừng đã sớm phá vòng vây đào tẩu rồi! Đang thời điểm tuyệt vọng, đột nhiên bên người vang lên tiếng nổ oanh lôi, vội dùng chân khí hộ thể, đem chính mình bồn chồn bao ở, tiếng sấm không đứt, tiếng kêu thảm thiết cũng không đoạn, Tư Đồ Bằng hét lớn:" Tản ra, đây là Thiên Ky Các " Phích Lịch Tử"!" Thời điểm mọi người tản ra, người Tư Đồ thế gia mang đến còn lại hơn bốn mươi người, Vạn Lý Minh còn có hơn ba mươi, quần áo rách nát, vất vả chật vật! Mã Vạn Lý đánh không đã, tức giận ứa huyết, nhìn đám khói bụi, cẩn thận đề phòng bốn phía.
Tiếng sấm mặc dù dừng, sương khói lại không tan, rất nhiều hắc sắc nhân bịt mặt, dùng loại đao dài nhỏ trách bạc nhẹ nhàng vẽ lên yết hầu bọn Vạn Lý Minh, tựa như giết gà, khí quản cùng mạch máu đứt "Rẹt rẹt" vang lên, vang lên rất nhỏ, người nọ vừa nghe tiếng vang, đã rơi xuống đất
" Luân Hồi?" Tư Đồ Bằng quát hỏi: "Vì cái gì giết người Tư Đồ thế gia ta?"
" Có người trả tiền, chúng ta không hỏi vì cái gì!" Một thanh âm lãnh diễm vang lên, vừa có thể làm cho người ta nghe được, lại làm cho người ta không biết nàng ở nơi nào.
"Ha ha, chủ nhân kia thật rộng lượng, số Phích Lịch Tử ném ra phải trêm bốn mươi quả, giá trị trên bốn mươi vạn lượng bạc, ta nghĩ không ra kẻ thù nào có tài khí như vậy!" Tư Đồ Bằng không tin nói.
" Tư Đồ thế gia để ý bốn mươi vạn lượng bạc sao, không đâu! Người khác cũng sẽ không để ý, cứ từ từ nghĩ đi, cừu nhân Tư Đồ thế gia muốn để ngươi đến chết cũng nghĩ không ra, chuyện này thật vui, đây là niềm vui thú của sát thủ!" Thanh âm nàng kia lạnh lẽo, mờ mịt, lại thập phần dễ nghe.
" Sát!"
" Sát!"
Từ ám sát chuyển thành minh sát(giết công khai), đâm đao chém giết, vừa đâm, người thì rên rỉ, người thì thổ huyết, Tư Đồ Bằng đi đến trước người Trương Mạc Hưu , nói: "Sư phụ, bọn họ đến đây có hơn sáu mươi người, tình hình có lẽ bất lợi với chúng ta, không bằng ta đi về thành điều vệ binh mã bao vây tiêu diệt!"
" Chuyện của giang hồ nếu phái binh đến, sẽ để người khác nhạo báng, uy danh mấy năm nay của Vạn Lý Minh không phải hủy rồi sao, không thể như vậy."Mã Vạn Lý xen vào, thần sắc thật là kiên quyết, lại vừa xoay người né tránh một đao của thích khách Luân Hồi, xuyên vân đi ra, thích khách kia cư nhiên né tránh, bỏ chạy đi nơi khác.
Mộ Dung Kì tiều tụy lắc đầu, nằm ở bên cạnh sườn Nhạc Nhạc, hồi lâu mới nói: "Ca thương thế đã tốt hơn, chân khí chúng ta cũng có thể tiến vào trong cơ thể hắn, chỉ là chân khí sau khi đi vào, lại không có phản ứng, tựa như một giọt nước rơi vào biển rộng, hô hấp kinh mạch đều rất khỏe mạnh bình thường, đúng là không rõ, như thế nào bất tỉnh đây?"
Dương Mai Dương Hạnh bưng nước ấm tiến đến, hai người nói: "Kì tỷ, Song tỷ, trước ra khỏi chăn, chúng ta đến đến bên cạnh ca!"( Vì sao không nói "Tịnh thân"(lau) đây, ha ha! Nếu nói như vậy, có lẽ Tiểu Song, Tiểu Kì sẽ lại dùng chiêu thức cay độc nhất để trêu chọc hai tỷ muội, hắc hắc!)
Yến Vô Song thân thể trắng như tuyết từ trong chiếc chăn ấm áp thơm tho chui ra, để hai nàng lau sạch thân thể, nàng phủ thêm y bào, đai lưng có chút nghiêng xuống, những sợi tóc như mây trôi tự nhiên buông xuống trước ngực, che khuất xuân quang tiết lộ, Dương gia tỷ muội nhìn đến ngẩn ngơ, không khỏi khen: " Song tỷ tỷ hảo mê người ôi, ngay cả chúng ta cũng thích nhìn thân thể tỷ!" Yến Vô Song thối nói: "Các ngươi tỷ muội càng ngày càng không biết xấu hổ, nhìn ta..." Đột nhiên cảnh giác chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ, quát: "Người nào?" Tiếng xé gió chưa dứt, người đã bay đến ngoài cửa sổ, gặp một đạo bóng đen tung bay trên mái phòng, thân thể Yến Vô Song quay ngược giữa không trung, như cá quẫy nước, kỳ dị tại không trung tùy ý thay đổi phương hướng, rơi xuống phía trước bóng đen, kia bóng đen cũng không có ý chạy trốn, kinh ngạc nhìn thấy Yến Vô Song .
Yến Vô Song đã thấy rõ bộ dáng bóng đen, cả giận nói: "Chung Nhược Tuyết? Hừ, ngươi còn tới làm gì, làm ca ca tức giận còn chưa đủ sao? Hắn nếu không qua khỏi, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"
Nhược Tuyết thở dài nói: "Ta… ta lúc ấy thầm nghĩ để cho hắn rời đi, chưa từng nghĩ hắn sẽ lại giận thành như vậy, thân thể hắn thế nào rồi?"
" Hừ, ta mới không tin đây, ngươi muốn hắn rời đi, có thể dùng phương pháp khác, sao có thể trước mấy trăm người, thân mật với nam nhân khác, người nam nhân nào thấy nữ nhân mình như vậy, sẽ lại chịu được! Thiệt thòi ca ca cả ngày nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, cả ngày nói với chúng ta chuyện các ngươi, nói ngươi như thế nào như thế nào thật là tốt, ngươi lại vừa gặp mặt đã làm hắn tức chết!"
Nhược Tuyết nước mắt tuôn ra, đau khổ vô cùng, nức nở nói: "Thánh giáo báo thù, ta không muốn liên lụy Nhạc lang, đành phải như vậy, lúc ấy cũng không có thật sự hôn lên mặt Sa Nhân An chưa, vẫn còn cách một tầng hộ thể chân khí đây, ta hôm nay thầm nghĩ đến xem hắn..." Nàng lau lau nước mắt: "Cho ta nhìn hắn, được không?"
Yến Vô Song thấy nàng khóc thật đáng thương, nghĩ lại nàng nói cũng có đạo lý, vẫn không buông tha nói: "Ca ca sớm đã hiện diện trong mắt người thiên hạ, giết chết Thanh Nhãn thư sinh của Vạn Lý Minh, ta cũng không tin ngươi không biết, ngày đó ca ca đã giết chết hơn một trăm người bọn chúng, Vạn Lý Minh sớm đã liệt ca ca vào cừu địch rồi, chỉ là bọn hắn quất không chưa ra tay đối phó ca ca, ngươi lại cố chấp như vậy, ca ca đối với ngươi như thế nào, ngươi cũng không hiểu một chút nào sao?"
"Mấy ngày trước ta một mực chỉ lo đối phó Vạn Lý Minh, không có lưu ý tin tức trên giang hồ, sau ngày đó, mới nghe được tin tức này, ta biết sai rồi, chờ sau khi Nhạc lang tỉnh lại, ta sẽ hướng hắn nhận tội!"
Yến Vô Song nghe được nàng nhận lỗi, mới buông tha Nhược Tuyết, để nàng vào nhà.
Mộ Dung Kì đã mặc quần áo, Dương Mai, Dương Hạnh đứng ở một bên, đứng ở phía sau Mộ Dung Kì, thần sắc bất thiện nhìn chằm chằm Nhược Tuyết, Nhược Tuyết nhẹ vỗ về hai má tuấn mỹ của Nhạc Nhạc mê man không tỉnh, đôi tay nhỏ bé lạnh lẻo run rẩy không ngừng, không ngừng tự trách, hối hận, nước mắt như thác tuôn ra, thất thanh bò trên thân Nhạc Nhạc khóc rống, vẫn khóc, khóc đến nỗi làm cho mấy khác vài nữ đã đi theo rơi lệ, đối với nàng đã đánh tan rồi địch ý, đứng ở bên cạnh an ủi.
Nhược Tuyết trong khoảng thời gian này, vẫn sống trong sự báo thù và giết chóc, thể xác và tinh thần vô cùng mỏi mệt, ngã vào trong ngực Nhạc Nhạc, nghe mùi thơm mê người quen thuộc của cơ thể tình lang, tư tưởng áp lực - yêu thương, đều tuôn ra: "Nhạc lang, Tuyết Nhi mỗi ngày đều nghĩ về chàng, hảo hảo muốn vĩnh viễn nằm trong lòng chàng, nằm ở trong ngực chàng làm nũng, mấy ngày ở cùng chàng cùng một chỗ, là thời gian vui vẻ nhất trong kí ức của thiếp, nhưng thiếp còn phải báo thù, thù của phụ mẫu không thể không báo, xin ông trời phù hộ chàng, mau mau khỏe lên, đối với thiếp vẫn không hy vọng kéo chàng trong đoạn cừu hận này, hy vọng chàng có thể hiểu được một phen khổ tâm của Tuyết Nhi. Hôm nào lại đến nhìn chàng, thiếp cần phải trở về, Nhạc lang, thiếp đi đây!"
Nhược Tuyết nhấc tay lên, lại dùng ống tay áo lau khô nước mắt, nức nở nói: "Không nên nói cho Nhạc lang ta đã tới, các ngươi cũng không hy vọng hắn lâm vào nguy hiểm, chỉ cần hắn không quản cừu oán của ta cùng Vạn Lý Minh, sau này Nhạc lang trở lại Tiên Vu thế gia, liền an toàn!"
Mộ Dung Kì lau đi nước mắt trên khóe mi nói: "Nhược Tuyết tỷ, nếu Nhạc lang không hỏi, chúng ta cũng không nói, nếu hắn hỏi, chúng ta không nghĩ sẽ lừa gạt chàng, cũng không thể lừa gạt chàng, bằng không chàng sẽ giận chúng ta, chàng nói qua, ghét nhất bị người khác lừa gạt chàng, chúng ta sẽ không lừa gạt ca ca."
Nhược Tuyết thật sự phi thường hâm mộ Mộ Dung Kì, đã vì Nhạc Nhạc mà cảm thấy vui mừng, nói: "Ta cũng biết không thể lừa gạt chàng, chỉ cần các ngươi không đề cập đến là được, ta phải đi, các ngươi hãy bảo trọng!"
Nói xong Nhược Tuyết lại dùng ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Nhạc Nhạc, mới đi ra cửa, bay lên nóc nhà, biến mất trong đêm khuya.
Ngày hôm sau, Dương gia tỷ muội chưa kịp tiến sát bên người Nhạc Nhạc, đột nhiên cùng kêu lên: "A, chúng ta cảm giác được ca ca, hắn đang cùng chúng ta nói chuyện!" Mặc Linh Tử cùng Thải Vân ở bên cười nói: " Hai tỷ muội các ngươi đừng gạt chúng ta, hắn rõ ràng còn đang mê man, lời nói dối này cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không lừa được, chúng ta như thế nào tin chứ."
Dương Mai, Dương Hạnh không để ý tới sựu trêu chọc của các nàng, chuyên tâm đặt tay ở trên thân Nhạc Nhạc, từ tâm linh lắng nghe trao đổi, chợt thấy bọn hắn hai người má ngọc ửng đỏ, lại đều gật gật đầu, Dương Mai ngẩng đầu liếc mắt nhìn Mặc Linh Tử cùng Thải Vân, e thẹn nói: "Các ngươi trước tới khác phòng được không, chúng ta cần... phải chiếu cố ca ca, các ngươi tại đây, chúng ta ngượng lắm!"
Mặc Linh Tử cùng Thải Vân đều là người từng trải, liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Mai, nhưng vẫn không tin nói:" Chúng ta vừa mới lại an ủi thân thể ca, hắn một chút phản ứng đều không có, như thế nào nói với các ngươi?"