Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 7 : Tạm biệt (Thượng)

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




An Định Thư mặc dù thương thế chưa lành, nhưng vẫn kiên trì kính tửu, đối với Nhạc Nhạc và Nhược Tuyết mười phần lễ độ, Nhạc Nhạc ngồi giữa Nhược Tuyết và Lạc San, trên bàn rượu, nếu ngồi cách xa thì cũng không vui, Đông Phương Bạch nhân vì cùng tham gia khảo thí với Nhạc Nhạc, nên giữa hai người có rất nhiều chuyện để nói, đều coi trọng tài nghệ của nhau.



Lạc đại công tử chẳng nhìn ai, ngồi đối điện Nhược Tuyết, đáp lời nàng câu có câu ko, chỉ biết giương mắt nhìn, Nhạc Nhạc chợt mỉm cười thần bí, vòng tay về phía Lạc Kiệt nói: "Khó có dịp chúng tôi được cùng hội ngộ với đại công tử, tại hạ kính ngài một chén!"



Lạc Kiệt bản thân vì muốn tạo thiện cảm, cũng cười nói: "Mời!" Hai người vừa chạm chén, từ trong tay Nhạc Nhạc bắn ra một tiểu dược hoàn màu hồng phấn, rơi vào chén của Lạc Kiệt, vừa chạm vào rượu liền tan biến, hắn xuất thủ cực nhanh, lại có chén rượu che chắn, nên ngay cả Nhược Tuyết dù rất chú ý đến hắn cũng không phát hiện ra.



Lạc Kiệt uống cạn chén thì cười hi hi, cảm giác rất tốt, không hề cảm thấy khó chịu, chỉ là một lúc sau, hắn đột nhiên có cảm giác toàn thân tỏa nhiệt, dục hỏa mãnh liệt như núi lở, nhanh chóng phi thường, từ một hình tượng uy phong không vượt qua giới hạn ngày hôm nay, lại không thể chịu đựng được nỗi dằn vặt lúc này, vỗ mạnh lên bàn, sắc mặt lộ vẻ dâm tà, nhìn trừng trừng vào Nhược Tuyết trực tiếp câu dẫn, nhãn tình như muốn phun lửa, nuốt nước bọt ừng ực, trông không khác gì con cóc.



Lạc Hà quát lên: "Đại ca, huynh làm gì vậy? Muốn làm cho Lạc gia chúng ta mất mặt sao!" Cảm tình giữa hai huynh đệ bọn họ có vẻ cũng không được tốt.



Nhược Tuyết cũng bị nhãn tình của hắn kích nộ, chính đang muốn phát tác, Nhạc Nhạc liền nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, xảo quyệt cười hề hề, nàng cũng minh bạch là trò quỷ của Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc đối với tân dược của mình tràn đầy mãn ý, viên hồng sắc dược hoàn này chính là... ..Cực Lạc tán, nam nữ thường dùng "Khách khách, sao ta lại thực sự là thiên tài như vậy, ta nghĩ, hắn một đêm điên cuồng, một đêm buông thả, há há, đến sáng ngày mai, ngay cả đến ngón tay của hắn cũng phải run rẩy không ngừng nghỉ suốt tám ngày mười ngày, thế thì không thể nào động đến nữ nhân."



Nhược Tuyết đã biết là trò quỷ của Nhạc Nhạc, tính thích đùa của nàng cũng bị khơi gợi, liền yêu kiều mỉm cười với Lạc Kiệt. Nụ cười đó khiến cho hai mắt của hắn trở nên đỏ ngầu, đột nhiên kêu "ngao" một tiếng, mở rộng vòng tay muốn ôm lấy Nhược Tuyết.



Lạc Hà há lại để cho hắn càn quấy như vậy, vung chưởng đẩy hắn văng ra cửa, chưởng này dùng Nhu Tự quyết, mặc dù ném đi rất xa, nhưng không làm tổn thương Lạc Kiệt, cũng là vì muốn tốt cho hắn. Lạc Hà vốn minh bạch sự lợi hại của Nhược Tuyết, nàng có thể lập tức giết chết Lạc Kiệt, Lạc gia cũng có thể tiến lên Thiên Nhai giác, tìm Ma Môn mà báo cừu. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn




Bóng tuyết nhảy múa, hắc ảnh phiêu phưởng, hoa tuyết rơi trên hoả diễm, đồng thời dung hoá nó. Hỏa diễm từ đâu? Đó là từ tay người, hai người bốn chưởng, tứ bề hoả diễm, vây quanh bốn phía Nhược Tuyết, rõ ràng là sở trường phối hợp công kích, thập phần hoàn mỹ.



Nhược Tuyết công lực đại tiến, vẫn thong thả chiếm thượng phong, vừa đánh vừa nói: "Hai tên khốn các người, trước mới phục kích ta, nay lại tấn công phân đàn thánh môn, muốn khai chiến với thánh môn chúng ta sao?"



Một người cuồng tiếu đáp: "Thánh môn ư? Hắc hắc, với bọn ngươi thôi, Vạn Lý Minh bọn ta tất nhiên sẽ tấn công lên Thiên Nhai Giác, ma môn sẽ trừ danh trên giang hồ! Ngươi hạ sơn lần này đúng vào thời điểm tiêu diệt ma môn, nên minh chủ mới phái bọn ta đi giết ngươi, không ngờ lại để ngươi chạy thoát!"



Một người khác cười nói: "Nữ oa oa, ngươi công lực tiến bộ đích thực rất nhanh, nếu như ngươi gia nhập Vạn Lý Minh, ta sẽ bẩm báo với minh chủ, không truy cứu thân thế ngươi nữa? Nếu ngươi bỏ tối đầu sáng, thì dư đảng ma giáo của ngươi nhất định cũng sẽ gia nhập theo, hê hê!"



"Ngươi nói nhảm, bằng vào Vạn Lý Minh nhỏ bé các người, sao có thể là đối thủ của gia gia ta được! Ta không tin!" Nhược Tuyết giận dữ đáp. Dưới cơn phẫn nộ, chiêu thức theo đó hỗn loạn, hai tên cười ha hả, hoả diễm tăng mạnh, tận sức công kích.



Nhạc Nhạc nhảy vào sân trong, rút trường kiếm hướng tới một thanh y nhân đâm tới. Nhạc Nhạc hiện nay công lực đã tăng thành nhất lưu cao thủ, cảnh giới tuy cao nhưng chiêu thức kém cỏi, Loạn Hoa Trảm dùng loạn lên, xử kiếm pháp cực kỳ không thuận ý.



Hắn nghĩ thầm: "Ta sao lại quên mất nguyên bản kiếm pháp nhỉ, thế này, ta đỡ, ta tránh, ta đâm, nguyên lai đánh tiếp thế này, rồi ta bỗng nhiên quên mất, ồ, đúng rồi, đúng là như thế, hừ, dùng nửa chiêu đầu thì lại quên mất nửa chiêu sau."