Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 80 : Đoạt bảo

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




Ánh trăng u ám treo lơ lửng, tiếng sói hú văng vẳng, quỷ hỏa du đãng trôi nổi trong rừng, một đầu lâu bị gặm mất một nửa, trong bụi cỏ hoang lăn qua lăn lại rồi rơi mất hút vào dòng suối. Con suối lạnh ngắt dưới anh trăng, màu sắc thật quỷ dị, một con chuột từ cái đầu lâu bị tàn phá nhảy tung lên, thoát lên bờ toàn thân ướt sũng bất mãn run lẩy bẩy, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập khắp nơi.



Mấy tráng hán đầu trọc lóc ngồi trên chiếu, con ngươi thi thoảng quét khắp bốn phía, mỗi người trong tay cầm cả một khúc bắp đùi chảy đầm đìa máu, nuốt chửng như quỷ đói, khóe miệng tràn ra vết máu nhàn nhạt.



"Tam Giới, đồ ngu, lá gan so với con mèo còn nhỏ hơn. Sư phụ đáp ứng thưởng cho chúng ta hai con chó mực rồi, ngươi còn lén lén lút lút đem nướng, nhìn xem, nướng nửa ngày vẫn còn sống, ăn thì dở tệ, bỏ thì tiếc, gặp phải ngươi là kiếp nạn lơn nhất đời của ta!"



Nhất Giới trong miệng đầy mớ thịt nửa chín nửa sống, lải nhải cái gì không rõ.



Bát Giới ngon lành gặm một cái chân nhỏ, bất bình thay Tam Giới:



"Ta nói đại sư huynh, như huynh nói Tam Giới như vậy quá không công bình, lần đó trốn sư phụ nuôi chó mực, không phải Tam sư huynh làm nhiều nhất sao? Lột da, rửa ráy, thui, tất cả đều một tay hắn làm, lại nói chúng ta ăn nhiều thịt chó tái cũng thành khẩu vị rồi!"



"Công bình? Ta nếu công bình thì đã thành phật tổ rồi! Trên đời nếu tồn tại công bình thì đã thành thiên đường rồi! Lão Thiên nếu công bình, sớm đã đem đồ ngốc nhà ngươi biến thanh người nguyên thủy rồi!"



Nhất Giới liếm liếm chút thịt bầy nhầy máu me trên khúc xương, đắc ý nhìn các sư đệ trợn mắt há mồm:



"Sao? Bại học thức uyên bác dọa sợ sao?"



Tam Giới giứ giứ chỉ vào khúc xương trong tay Nhất Giới, như muốn nôn nói:



"Đại sư huynh, ngươi, ngươi mới vừa rồi nuốt vào một nửa con bọ, còn có…Còn có một nửa dính trên khúc xương"



Nhất Giới cũng nhìn thấy sắc mặt tái xanh



"Côn trùng này có độc, có người hạ thủ, rút lui!"



Nói xong hắn vận công đem toàn bộ đồ ăn ói ra, dẫn đầu nhảy xuống đài trúc.



Tám hòa thượng vừa mới nhảy xuống thì càng nhiều độc trùng kỳ dị bắn về phía đài cao nhằm vào hộp ngọc Nguyệt Thần, hộp ngọc phát ra ánh sáng hồng hấp dẫn lũ côn trùng đã bị khống chế.



Toàn Giới đại sư đứng ở cửa chùa, thấy tám đệ tử trở về lộ ra nụ cười giải thoát:



"Những ngày qua cực khổ các con, nay Dạ Nguyệt Thần Binh Pháp nếu được thành công cướp đi chúng ta có thể lại ở chùa tiếp tục tiêu dao sung sướng, Nhất Giới trúng độc không sao chứ?"



Nhất Giới lập tức bị cảm động lệ nóng quanh tròng, hướng phật gia hành đại lễ hiếm thấy:



"Đệ tử không có chuyện gì, đa tạ sư phụ quan tâm!"



Toàn Giới hiền lành gật đầu, ôn hòa nói tiếp:



"Không có chuyện gì là tốt rồi, theo về thiện phòng tụng học Bát Nhã Tâm Kinh đi, cộng thêm hôm trước không có học xong, còn thiếu một vạn bảy ngàn bốn trăm ba mươi chín lần!"



Nhất Giới không có nước mắt vòng quanh rốt cục cũng tuôn ra, té sấp mặt xuống thềm đá trước cửa chùa.



Bát Giới chạy về trước sờ mạch môn của hắn, đột nhiên kinh hãi nói:



"Sư phụ, hắn, hắn đã chết! Người đây là mưu sát!"



"Đã chết?"



Toàn Giới mặt không đổi sắc nói:



"Chết càng tốt, chó mực hậu viện hai ngày không có ăn, đem hắn ném vào chuồng chó đi!"



"Không, con tỉnh, con đi tụng kinh, mới vừa rồi chẳng qua là đang chơi trò giả chết thôi!"




"Hai vị tiền bối võ công cao tuyệt, lại là sư phụ San nhi, vì sao lại sợ nàng như vậy?"



Hai người cùng kêu lên phản bác:



"Chúng ta không phải sợ nàng, là tôn kính!"



Lạc San đi tới kéo cánh tay Nhạc Nhạc, làm mặt quỷ vơi yếu Tử Yếu Hoạt, nói:



"Nhạc lang đừng nghe bọn họ nói nhảm, hai lão đầu làm việc trái với lương tâm, nói là đi theo ta hóa giải huyết quang tai ương, vèo cái cũng đã mười năm rồi, aizz cũng không biết thấy bói nào đem bọn họ lừa ngon như vậy!"



Yếu Tử Yếu Hoạt hôm nay phối hợp rất tốt, nói:



"Không phải thầy bói lừa gạt, đây chính là Thiền Tông Tuệ Năng đại sư nói, a a, cùng Lạc tiểu thư chừng mười năm, huynh đệ chúng ta ta từ lúc đầu tránh né huyết quang tai ương, đã đối với nàng vô hạn kính ý sùng bái rồi, chuyện rượu kia…?"



Nhạc Nhạc cười nấc, cùng Lạc San nhìn nhau, hai người đều tặc tặc cười hì hì, hai vò rượu này mùi vị thật không tệ, Yến Vô Song, Mộ Dung Kỳ, Mặc Linh Tử cùng Thải Vân từ phía sau chạy tới, mấy người cười thành một đoàn.



Thải Vân uống nhiều nhất, có chút men say nói:



"Ca, lát nữa giúp kẻ nào giết người, mấy ngày không thấy máu, cảm giác thật khó chịu!"



Nàng vuốt trường kiếm trong tay, lộ ra thần sắc mong chờ.



Mộ Dung Kỳ nghe thấy cau mày, cười nói:



"Thải Vân hôm qua không phải còn không thấy máu ư? Nhanh như vậy đã thèm rồi sao?"



"Nào có a, tỷ nói cái kia…"



Thải Vân đột nhiên xấu hổ không nói.



Những mỹ nữ khác đều che miệng cười ta, Nhạc Nhạc đột nhiên quát lớn "Stop!"



"Nhạc lang làm sao vậy?"



Chúng nữ vội hỏi.



"Phía trước có sát khí!"



Nhạc Nhạc nhắm mắt lắng nghe, bộ dáng cẩn thận.



Chúng nữ đối với Nhạc Nhạc luôn luôn tín nhiệm, không nghi ngờ chút nào nói:



"Nhạc lang thật là lợi hại, nhắm mắt cũng biết có sát khí!"



Yếu Tử Yếu Hoạt không chút khách khí vạch trần nói:



"Bất kỳ người sống nào cũng có thể biết sát khí phía trước, cho dù không mở mắt lỗ tai cũng có thể nghe được, lỗ mũi vốn cũng có thể ngửi mùi máu tươi. Sao vậy Lạc đại tiểu thư, ngươi không nên nhìn chằm chằm chúng ta, coi như huynh đệ chúng ta cái gì cũng không nói, hảo đồ nhi, vi sư sai rồi! Vương Nhạc Nhạc quả thật lợi hại, cách xa như vậy cũng có thể cảm thấy sát khí, thật là vãi đạn!"



Lạc San nghe bọn hắn nói ra những lời này, mới bỏ qua cho bọn hắn, đối với Nhạc Nhạc ôn nhu nói:



"Nhạc lang không nên nghe bọn họ nói nhảm, ảnh hưởng chàng phát huy! Còn cảm giác những vật khác không?"



"Có, chúng ta bị bao vây!"