Ngự Nữ Tâm Kinh
Chương 83 : Đoạt bảo (4)
Ngày đăng: 02:51 19/04/20
"Ha ha ha!"
Thanh âm quỷ dị từ Đông bay sang Tây, lại thoáng từ Nam sang Bắc, sau đó lại phản hồi theo đường cũ, lặp đi lặp lại.
Mọi người đi theo như nghe thấy tiếng quỷ gào thảm thiết, đầu óc quay mòng mòng. Nghe thanh âm Lục Vô Nhật ngày nào, Nhạc Nhạc lại thấy đau hết cả đầu, tư vị Thực Cốt Chưởng để lại khiến hắn vẫn còn sợ hãi, ghét của nào trời cho của nấy, vội vàng gọi chúng nữ Mộ Dung Kỳ, Yến Vô Song trở về, năm người kề vai sát cánh, cẩn thận nghênh địch.
Tràng cười kéo dài có đến nửa nén nhang cũng chẳng thấy Lục Vô Nhật đâu, Nhạc Nhạc không nhịn được nhổ một bãi nước bọt quay về phía khu rừng mắng:
"Ngươi rốt cuộc có ra không thì bảo, bay tới bay lui trên đầu người ta có phiền hay không chứ! Nếu không xuống, lão tử ôm lão bà về còn ngủ nữa!"
Đám người Tư Đồ Bằng cũng đồng ý với lời Nhạc Nhạc, rối rít chỉ vào bầu trời đêm tối như mực chửi loạn cả lên.. vẫn là thanh âm u oán nhưng lại đầy bất đắc dĩ lầm bầm:
"ta cũng muốn xuống sớm một chút kiếm chút uy phong, nhưng… nhánh cây gai mắc ở thắt lưng ta nãy giờ, làm sao mặt dày hạ tràng bây giờ!"
Đang lúc ấy thì trong rừng cây cách đó không xa vang lên tiếng quát tháo inh ỏi
"…Lục môn chủ, người bay từ từ, cẩn thận gai hoa hồng… Chúng tiểu nhân đuổi theo không kịp. A… Môn chủ sao lại bị treo lên cây rồi? Chẳng qua thật là phong độ, chúng tiểu nhân có muốn treo lên cũng không có cái năng lực ấy!"
Lục Vô Nhật cả giận nói:
"Bớt nói nhảm! Nhanh lên một chút cứu Bổn môn chủ, đừng để hình tượng lãnh khốc vô tình của ta bị phá hư! "
Mấy đạo thân ảnh thoăn thoắt leo lên câu, sau đó lại nghe tiếng quỷ khiếu âm sâm..
Lục Vô Nhật mang đến ba mươi tên cao thủ Quỷ Ngục rốt cục cũng an toàn hạ xuống mặt đất. Quỷ Ngục đệ tử nghi biểu bất phàm ai nấy đều âm khí âm sâm, sát khí đằng đằng, khí thế cùng Tư Đồ gia hoàn toàn trái ngược, trong tay cầm binh khí quái dị như cái móc liềm, trên ngực săm mấy hình đầu lâu ghê rợn, trông có vẻ nguy hiểm.
Nhạc Nhạc đưa mắt quan sát tình huống đối phương, Tư Đồ thế gia còn có bảy tám trăm, Vạn Lý Minh còn có hơn một trăm, hơn nữa còn có hai mươi mấy đệ tử Quỷ Ngục Môn, còn có Tam Mộc Đồ, Chu Thuận, đều là nhất đẳng cao thủ. Tình huống hết sức không lạc quan chút nào.
Hơn hai chục đệ tử Quỷ Ngục Môn chung quanh, võ công đều là nhất đẳng, trong mắt tử khí trầm trầm, cực giống một xác chết vô hồn. Nhạc Nhạc nhỏ giọng dặn dò:
"những người này khó đối phó, lát nữa nghe khẩu lệnh của ta, đánh không lại thì chạy!"
Chúng nữ âm thầm gật đầu, chợt nghe Lạc San từ bên ngoài vòng vây hô:
"Ca, muội trở lại giúp ca rồi! Coi như hai cái lão quỷ các ngươi có lương tâm, biết trở lại giúp ta, hừ, nếu dám một mình chạy trốn, sẽ không bao giờ ..cho các ngươi uống rượu nữa! Oa, tên khốn kia, dám chém ta, xem chiêu – Song Quyền Tứ Thủ!"
Một trận kêu thảm thiết truyền đến, Lạc San lại nói với hai lão quỷ:
"Chiêu này sai lại không quá hữu dụng, đã đánh hắn không chết, sao lại giống như mập ra thế này?"
Yếu Tử Yếu Hoạt vừa đánh vừa kêu trời:
"Ta không muốn sống nữa! Nha đầu ngươi dùng chiêu này đối phó với một địch nhân, đem một cây gậy trúc đánh thành bộ dáng bà bầu, còn đang không ngừng phún huyết, xương cốt của hắn hoàn toàn vỡ vụn rồi, nội tạng toàn bộ… Aizz, đừng có trừng mắt với ta, ta không nói nữa!"
Nhạc Nhạc cười khổ, "Sao nàng lại quay lại? Theo chân bọn họ còn an toàn hơn chút ít!"
Lạc San lộn mấy vòng tuyệt đẹp chính xác rơi bên cạnh Nhạc Nhạc – trung tâm của vòng vây. Hoan hỉ hô lên:
"Cho dù ca ở đâu chăng nữa, muội cũng muốn đi theo ca! bên cạnh ca thật an lòng! Ta cũng muốn giống các nàng vĩnh viễn đi theo chàng!"
Nàng chỉ vào đám người Mộ Dung Kỳ nói.
Chung Vô Nhai xoay người bay lên không ngăn cản đường lui của Lục Vô Nhật, phách ra hai mươi bốn chưởng, hô:
"Ví dụ như sẽ nói: - a… thì ra các ngươi còn chưa có chết!.."
Lâm Tố gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người đột nhiên dừng tay, nói:
"Cho ngươi thời gian nói một câu!"
Lục Vô Nhật thở hồng hộc, mồ hôi dầm dề dùng giọng vô cùng kinh ngạc nói:
"A… thì ra là các ngươi"
Đúng lúc này Lâm Tố quát một tiếng lại nhào tới. Cùng lúc Chung Vô Nhai cũng xuất thủ công kích, không để lỡ thời cơ nói:
"một chút sáng ý cũng không có, ta nói cái gì, ngươi nói cái đó, thà không nói còn hơn!"
Vương Nhạc Nhạc khóe môi máu tươi còn chưa kịp lau, miệng kinh hãi đến không khép lại được, Yến Vô Song đẩy đẩy cánh tay hỏi:
"Ca, ca làm sao vậy?"
Nhạc Nhạc phất tay một cái, ý bảo nàng yên tĩnh, hồi lâu mới chậm rãi nói:
"Hung mãnh, cường hãn, ta còn cảm nhận được một thứ rất nguy hiểm đang từ từ nhích tới gần"
Lục Vô Nhật bị Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố hợp sức tấn công. Mọi người chỉ thấy hai luồng thanh quang đuổi theo một đoàn hắc vụ bay tán loạn. Hắc vụ cùng thanh quang tán rồi lại tụ. Chẳng qua thanh quang kia càng tụ càng dày đặc càng đánh càng thịnh. Rất nhiều tên bị trúng xuân dược hành hạ, ngửi thấy mùi thanh sắc bạch vụ, hai chân duỗi ra, run rẩy mấy cái rồi tắt lịm.
Hắc vụ bị đánh trúng, ba mộ tiếng bị đánh bay ra ngoài tám trượng, đụng gãy liên mấy cái cây. Lục Vô Nhật cũng phun ra một ngụm máu đen, che ngực hướng phía chân núi bỏ chạy. Tư Đồ Bằng thấy chuyện không ổn, dưới sự bảo vệ của của đám gia tướng trung thành rút lui, bỏ lại vài tên gia tướng thần trí bất thanh tinh trùng thượng não. Quỷ Ngục môn đệ tử một tên cũng không chạy, Điếu Quỷ Tử khinh công trác tuyệt, thấy lão đại bỏ trốn, không nói một câu chạy vào trong rừng ngay cả sư đệ Khu Trùng Quỷ cũng chẳng thèm quản nữa.
Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố thấy Lục Vô Nhật chạy trốn lửa giận không có chỗ phát tiết, độc phong màu xanh gầm thét xé nát mấy tên đệ tử Quỷ Ngục Môn không kịp chạy trốn, không có cốt nhục phân ly, không có tiếng kêu thảm thiết chói tai, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua, một giấc ngủ say vĩnh hằng.
Vượt qua kiếp nạn mới có thể phục sinh, bất quá vẫn còn một người không thể sống lại, bởi vì hắn còn chưa có độ kiếp.
Oa, thật nhiều trùng tử, xích hạt tử, kim ngô công,.. ta muốn thu thập hết lại, tất cả đều là của ta…a…. làm sao lại chẳng còn ai thế này? Làm sao lại còn một mình mình, Lục môn chủ đâu? Khu Trùng Quỷ mồ hôi lạnh ứa ra, sợ hãi ngó chừng Chung Vô Nhai cùng Lâm Tố.
"Ngươi là Khu Trùng Quỷ một trong ngũ quỷ của Quỷ Ngục Môn?"
"Đúng vậy, chính là bổn quỷ, a, các ngươi đừng tới đây tới nữa ta sẽ triệu trùng tử cắn ngươi,… đừng tới đây, ta còn chưa muốn chết, ta mới xuất trướng, tuổi còn trẻ, chỉ là kẻ tay sai không phải chủ mưu. Rồi hãy nói, ta còn không có lộ mặt ra, mặt của ta vẫn bị bịt kín, trước khi chết cho ta được lộ mặt lần cuối!"
"Cho ngươi được lộ mặt! Nhanh lên một chút, nắm tay của ta không có kiên nhẫn đâu!"
Lâm Tố lạnh lùng quát.
Bàn tay mập mạp của Khu Trùng Quỷ chầm chậm gỡ mặt nạ xuống, thấy khuôn mặt hắn, hai người Lâm Nhị toàn thân nổi da gà, đồng thời vận đủ mười hai thành công lực đánh về phía đầu của hắn. Khu trùng quỷ không kịp kêu một tiếng hồn đã về Tây Thiên.
Sắc trời ửng hồng, nơi đây lại khôi phục an tĩnh, Toàn Giới đại sư lặng lẽ bay ra khỏi chùa. Thấy thi thể đầy đất hơi vẻ không đành lòng, chấp tay hành lễ, lẩm bẩm niệm kinh siêu độ vong hồn:
"Phật Tổ linh thiêng phù hộ, Tầm Phật Tự cũng được bình an mấy ngày rồi. Trương gia mới cưới tiểu thiếp thật là tươi ngon mọng nước, ngày mai đi nhà hắn truyền kinh thuyết đạo, aizzz, Vương Nhạc Nhạc tiểu tử này nữ nhân bên cạnh ai nấy đều xinh đẹp, thật làm cho người ta ganh tỵ, tội lỗi! tội lỗi! Phật Tổ từ bi, sao dám động tà niệm như vậy, tiểu tử kia coi nữ nhân như bảo bối, trừ phi ta không muốn sống… còn muốn tiêu diêu mấy ngày nữa!"
Tóm tắt quyển 6 (kế tiếp):
Nhạc Nhạc lên đường đi Vu Sơn cứu Nhược Tuyết, lại một hành trình diễm ngộ đầy lý thú với lũ cường đạo, thích khách, long điêu… Dọc đường qua Nam Lăng, dưới tình huống hỗn loạn gặp lại Quan Thái, trong lúc vô tình phá đi âm mưu vô cùng đen tối của bọn xấu. Câu chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào. Hãy cùng Tân Tân đón đọc tập tiếp theo của bộ truyện: "Ngộ Tắc Thu Chi"