Ngự Nữ Tâm Kinh

Chương 9 : Mộ Dung

Ngày đăng: 02:51 19/04/20




Khi Nhạc Nhạc thức dậy thì mặt trời đã lên cao, trên mặt hiện lên nét cười khổ nhìn xuống bức thư Nhược Tuyết để lại. Trong tâm Nhạc Nhạc có nhiều điều thực sự khó nói, tự thấy bản thân trong giang hồ, một điểm cũng không hiểu biết, thật khó có khả năng tái kiến Nhược Tuyết, trong tâm thầm phát thệ, phải đề cao công lực bản thân. Nhớ lại trận chiến trong đêm vừa qua, không ngừng tái hiện lại trong tâm trí Nhạc Nhạc, ngay cả chiêu thức quen thuộc "Loạn Hoa Trảm" cũng quên sạch bảy thành, chiêu thức loạn xạ, ko ra gì cả.



Ngay tại giường, Nhạc Nhạc sau khi vận công đúng một vòng chu thiên mới mặc đồ rời khỏi giường, mang lá thư của Nhược Tuyết để vào trong người, sau đó liền đi về phía viện trung, tại viện trung vết máu lưu lại từ trận chiến đêm qua đã được rửa sạch, nhìn như chưa từng xảy ra chuyện gì tại đây vậy. Nội viện trống không, không một bóng người. Khẽ thở dài một cái, Nhạc Nhạc nhảy qua tường, đáp xuống một hẻm nhỏ bên ngoài y viện.



"Ah!", một tiểu khất cái mười hai mười ba tuổi, khắp người bẩn thỉu quần áo tả tơi, đang giương đôi mắt sáng ngời nhìn Nhạc Nhạc, tiếng kêu hoảng sợ chính là phát ra từ hắn, đôi mắt hắn thật sự rất có hồn. Nhạc Nhạc liền ném cho y một đĩnh bạc, "Mau kiếm gì đó mà ăn cho no đi!"



Tiểu khất cái tiếp lấy đĩnh bạc, thập phần cao hứng, luôn miệng cảm tạ. Nhạc Nhạc cảm thấy tâm trạng bớt chút ưu phiền, cảm giác đau khổ do phải chia tay với Nhược Tuyết đã bớt đi vài phần, khẽ động thân, rời khỏi con hẻm, Nhạc Nhạc hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Nhưng tại nơi Nhạc Nhạc vừa rời khỏi, bỗng xuất hiện một đạo thanh sắc nhân ảnh, lặng lẽ bám theo Nhạc Nhạc.



********



Tại Phong Nguyệt khách sạn, phía ngoài bị bao bọc bởi một đám người, bên trong phát ra âm thanh của một cuộc quyết đấu, Nhạc Nhạc thoáng hiện một nét khổ tiếu, Phong Nguyệt khách sạn thực đang có náo nhiệt, tại đây mọi ngày đều có chuyện để xem. Từ ngoài vào đến trong, tầng tầng lớp lớp người bao quanh khách sảnh, đáng chú ý nhất là một hồng y mỹ nữ, tay sử trường tiên, cùng một thanh niên nhìn vào đích thị thế gia công tử đang giao thủ, cẩm y thanh niên kia chỉ dùng tay không để đối chọi với mỹ nữ, vừa sử ra một chiêu, cẩm y thanh niên liền nói: "Lạc San, mau dừng tay, ta còn vội đưa thiếp tử, nếu chậm trễ ta sẽ bị cha trách phạt, được không. Nếu không thì đành phải thất lễ rồi! "



"Ai cần ngươi phải khách khí, mau dùng công phu chân chính cùng ta giao đấu, muốn gì thì hãy nói với thanh kiếm này, đâu dễ gì bỏ qua cho ngươi được." Lạc San giân dữ nói.



"Úy, ta sao có thể giao thủ với cô đây, Lạc đại tiểu thơ, cô dừng làm tốn thời gian của ta nữa."



Cẩm y thiếu niên vẫn úy kỵ Lạc San, không dùng hết sức giao đấu. Lạc San thân hình mềm mại đánh đông né tây thỉnh thoảng thì đánh ra một chiêu.



Nhạc Nhạc không muốn quản chuyện của Lạc San để tìm thêm phiền phức cho mình, nhưng lại đang đi vào khách điếm để dùng bữa, bất đắc dĩ gặp ở đây rồi. Nhạc Nhạc cất tiếng nói với hai người phía trước hắn : "Uy, nhị vị, che mất đường đi rồi, thật khiến người ta đói chết mất, mà cửa thì bị nhị vị chặn mất rồi! Oh, chẳng phải San muội đây sao, muội thật thích gây náo nhiệt nha?"



Chúng nhân tại khách sạn đang thập phần cao hứng, nhưng sự xuất hiện của lam y thiếu niên đã làm họ bất ngờ, không hiểu sao y lại phóng túng đến vậy. Hơn nữa, tại Lạc Thành này, ai mà dám ra mặt đối với Lạc San đại tiểu tỷ như vậy!



Bất quá sự việc lại khiến mọi người thất vọng, Lạc San vừa nhìn thấy lam y thiếu niên trên mặt đã thoáng hiện nét tiếu ý. "Ah", lúc đó Lạc San bỗng giật mình kêu lên, tiên pháp lập tức ngừng chiến, lập mã định thân, thâu lại trường tiên, nhẹ nhàng tiến về phía Nhạc Nhạc, ôn nhu cất tiếng nói: "Người ta đợi huynh cả nửa ngày trời, chưởng quầy nói huynh không quay lại từ tối qua, muội đành đợi huynh tại đây, huynh chưa dùng bữa sao, để muội mời huynh dùng điểm tâm, muội biết rất nhiều món điểm tâm ngon tại Lạc thành, muội gọi để huynh thưởng thúc nha!" Vừa nói, tả thủ Lạc San liền dấu luôn trường tiên.



Cẩm y thiếu niên cùng mọi người đều bị lời nói của Lạc San làm cho ngây ngốc, nhìn thần thái thục nữ của Lạc San, ngây ngốc đến nửa ngày. Cẩm y thiếu niên mỉm cười tiến về phía Lạc San nói: "Ài, Lạc San muội chúng ta đình thủ thôi. Oh! Tiểu muội này? Ta thấy, muội còn phải mời vị huynh đài này dùng bữa. Ai dà, hôm nay mặt trời mọc ở phương tây hay sao?"
Gương mặt Lạc San ửng hồng xấu hổ, thật không biết cô đang nghĩ gì!



Bạch y nhân khẽ hỏi: "Dám hỏi huynh đài quý tính là chi, sao lại tới nơi này?"



"Tại hạ tên gọi Vương Nhạc Nhạc, còn huynh?" Nhạc Nhạc mỉm cười, bởi vì hắn biết, bất cứ ai lần đầu nghe tên hắn đều cười, bởi danh tự của hắn thật đặc biệt.



Bạch y nhân quả nhiên cười lớn, khóe miệng thoáng lộ chiếc răng khểnh, trông thật đáng yêu, sau khi cười một hồi, bạch y nhân đáp: "Huynh đài danh tự quả nhiên độc đáo. Tại hạ phục tính Mộ Dung."



"Mộ Dung? Danh tự chỉ một từ, thực thì gọi là Mộ Dung Kỳ thì nghe sẽ hay hơn! " Nhạc Nhạc thầm nói.



Bạch y nhân nghe qua tâm hồn nhất chấn, nhưng không cách gì trách cứ Nhạc Nhạc, đành trấn áp sự rối loạn trong tâm trí.



Bỗng một gia nhân hướng tới Lạc San cung kính nói: "Tiểu thư, mới đây bên ngoài không được an toàn, lão gia truyền lệnh tiểu thư hồi phủ!"



"Chẳng phải cha đang ở quân doanh sao?" Lạc San ko rõ hỏi lại.



"Đây là, do nhị công tử truyền lệnh cho tiểu nhân." Gã gia nhân đáp.



Nhạc Nhạc minh bạch, việc này là do Lạc Hà sắp xếp, kẻ này theo lệnh trên mà làm, thật quá thực dụng và hữu lợi. Trong tâm Nhạc Nhạc đã có ý, nhất định đối với Lạc San sẽ giải quyết được.



Lạc San hạnh phúc nhìn Nhạc Nhạc, khiến Nhạc Nhạc thêm đỏ mặt : "Chúng ta mau về thôi, chắc là có chuyện khẩn cấp." Hướng tới Mộ Dung nói: "Mộ Dung huynh, cáo từ, hữu duyên tái kiến!"



Mộ Dung ngước nhìn về lam sắc thân ảnh phía xa, khẽ nói: "Hữu duyên tái kiến!"