Ngự Nữ Thiên Hạ (Dịch)
Chương 13 : Hoạ Dáng Người
Ngày đăng: 02:17 27/06/20
"Cháu năm này 25 tuổi,cháu với Tô Như quên nhau 6 năm trước." Lâm Thiên Vũ mắt nhìn thẳng, uống một ngụm cà phê nói ra.
Đôi mắt đẹp của Ninh Lệ Hà nhíu lại, nói ra: "Sáu năm trước! Nói như vậy thì cậu là người làm con gái tôi phải đợi 6 năm."
"Là, là như vậy!" Lâm Thiên Vũ xấu hổ nói.
Ninh Lệ Hà ngón tay ngọc trên ghế sa lon nhảy lên: " Thì ra là vậy, trách không được tôi an bài nó đi xem mắt thịt nó cũng không chịu? Nguyên lai đã sớm có người trong lòng rồi, sáu năm trước, ân! Đây không phải là thời điểm bộc phát đi dịch bệnh sao!"
"Đúng vậy, Ninh a di sáu năm trước cháu cũng bị nhiễm bệnh, Nhu nhi là hộ tá chăm sóc cho cháu , sau khi khỏi bệnh thì cháu liền đi bộ đội, đến bây giờ mới vừa về." Lâm Thiên Vũ nhấp một ngụm cà phê, thanh âm hơi có vẻ thâm trầm.
Ninh Lệ Hà lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng cười nói: "Nguyên lai là hoạn nạn gặp chân tình, không sai, không sai, từ trong bộ đội ra thân thể nhất định rất tốt( đi bộ đội chuyên nghiệp nha các đh chứ giờ mà đi nghĩa vụ thì 10 ông có 8,5 ông bị hỏng cmnr 😅), con gái của tôi thực thật tinh mắt." Nói xong nàng còn đánh giá Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ bắt đầu còn không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói này, trong chốc lát sau mới mơ hồ hiểu ra ý gì đó, cái gì gọi là thân thể rất tốt, Tô Nhu thực thật tinh mắt, cái này cùng thân thể có quan hệ gì, chẳng lẽ bà ba của Tô Nhu thân thể không được tốt sao? nàng quá không mấy mắn.
Lâm Thiên Vũ khóe mắt trợt vụng trộm liếc mắt Ninh Lệ Hà , vừa nhìn vào đôi mắt của Ninh Thiên Hà, Ninh Lệ Hà con mắt giống như một vũng nước suối, ngập đầy nước, mê người vạn phần, lông mày mày rậm, là một người phụ nữ có tính dục nhất định rất mạnh, lại liên tưởng tới câu nói vừa rồi kia, Lâm Thiên Vũ biết mình nhận định sẽ không sai.
"Thiên Vũ ak! Nhu nhi chính con gái duy nhất của tôi. Cháu nhất định phải đối xử tốt với nó nha." Ninh Lệ Hà nói ra.
"Ân! Ninh a di yên tâm, con sẽ không cô phụ Nhu nhi đâu!" Lâm Thiên Vũ nhẹ gật đầu nói ra.
"Mẹ, các ngươi đang trò chuyện cái gì vậy?" Đang tại thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Tô Nhu từ trên lầu đi xuống , Tô Nhu vừa chạy đến trong phòng, liền lo lắng mẹ của mình làm khó xử người yêu, cho nên chờ tâm tình bình phục một chút, liền vội vàng xuống : "Mẹ, ngươi có phải đang làm khó Thiên Vũ phải không."
"Ơ ơ! Quả là nữ nhi sinh ngoại tộc! Còn không có gả đi đâu? Chỉ biết giúp người khác nói chuyện." Ninh Lệ Hà cười nói.
"Mẹ" Tô Nhu ngồi xuống trong lòng Ninh Lệ Hà, cánh tay trắng nõn ôm lấy chiếc cổ trắng mịn của Ninh Lệ Hà, không thuận theo làm nũng.
Lâm Thiên Vũ vội vàng nuốt nước miếng, con mẹ nó thật đã, bốn trái đào tiên ở đó giúp nhau ma xát, chỉ là ngẫm lại đã cảm thấy thú huyết sôi trào, khoan hãy nói là thật nhìn thấy, Lâm Thiên Vũ hít sâu một hơi, trong nội tâm cỡ nào hi vọng mẹ con như hoa như ngọc ở đối diện không có mặc quần áo ah!
Tưởng tượng thấy hai tay của mình tại hai đôi đào tiên trần trụi,tràn đầy co dãn mà dùng sức xoa nắn lấy, da thịt kiều nộn dần dần trở nên ửng hồng, hai nữ trên mặt đều lộ ra ánh mắt hưởng thụ mà khát vọng , trên khuôn mặt của Lâm Thiên Vũ hiện lên nét cười tà không dễ phát giác ra.
"Đã lớn như vậy còn cùng mẹ làm nũng, nơi này nhưng còn có người đấy?" Ninh Lệ Hà dùng tay đẩy con gái ra, trách móc nói.
"Cũng không phải người ngoài, sợ cái gì? Con gái làm nũng với mẹ đó là thiên kinh địa nghĩa(sự thật hiển nhiên) !" Tô Nhu quay đầu vứt cho Lâm Thiên Vũ một cái mị nhãn, hờn dỗi nói ra.
"Tốt lắm, không quấy rầy các người vợ chồng son rồi, tôi đi làm cơm trưa." Ninh Lệ Hà đứng người lên, váy xẻ tà trong lúc lơ đãng lộ ra trong đó một mảnh trắng bóng, một đôi nhũ phong tràn đầy co dãn đẫy đà, cũng theo hô hấp của nàng mà dồn dập nhấp nhô, khiến cho bộ ngực của nàng vốn kéo căng chiếc áo, phảng phất chỉ cần Ninh Lệ Hà lại một cái hít sâu mà nói, bộ ngực của nàng giống như muốn phá áo mà ra.
Đợi Ninh Lệ Hà đi vào trong bếp, Lâm Thiên Vũ lập tức sẽ đem Tô Như đang muốn chạy trốn bắt lấy, ôm nàng ngồi ở trên ghế sa lon: "Nhu bảo bối, em chạy trốn cái gì thế!"
"Em, em có chạy trốn gì đâu, em chẳng qua là muốn lên lầu lấy ít đồ thôi." Tô Nhu cúi đầu mắc cỡ đỏ mặt, chiếc cằm trơn bóng đều nhanh vùi vào khe rãnh giữ bộ ngực rồi.
Thiên Vũ nhìn Tô Nhu hai cái tai đều đỏ bừng, trong nội tâm run lên, đem toàn bộ dáng vẻ của Tô Như thử vào mắt., ngón tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của Tô Như lên, nhìn đúng mạo xinh đẹp của Tô Nhu, chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn , với đôi lông mi cong vút, với bộ răng trắng và đều làm phụ trợ vẻ đẹp kiều diễm của đôi môi đỏ đầy gợi cảm, ở dưới chiếc cổ trắng mịn là đôi ngực cao vút mà có dãn được bảo bọc bởi chiếc áo, xuống chút nữa là mông tròn rất đẹp, toàn thân tản mát ra mùi thơm mê người.
Tô Nhu bị khi tức dương cương đậm đặc trên người Lâm Thiên Vũ hun đến tâm hồn thiếu nữ mê say, càng bị bàn tay to của hắn đang du động tại những vị trí nhạy cảm trên ngọc thể, trong lòng rung động không thôi.
Lâm Thiên Vũ cúi đầu xuống, hai tay ôm lấy chiếc ẻo thon thả của Tô Nhu rồi ngậm lấy chiếc miệng anh đào của nàng cuồng dã hôn lên.
Tô Nhu lắp bắp kinh hãi, lại nhanh chóng bị mất phương hướng trong cách hôn đầy kĩ thuật điệu nghệ của Lâm Thiên Vũ,nàng chủ động đưa chiếc lưỡi mềm mại thơm tho mặc cho hắn bừa bãi mút vào, đôi tay ngọc của nàng không tự chủ được ôm lấy chiếc vai gấu của hắn.
...
"Thiên Vũ, đừng như vậy, sẽ bị mẹ của em trông thấy !" Tô Nhu thở hổn hển nói.
Lâm Thiên Vũ vừa nghe, cũng hiểu được có lý, vạn nhất nếu như bị Ninh Lệ Hà nhìn thấy, vậy cũng không tốt, nhưng không thể đơn giản như vậy tha Tô Nhu, dần dần Lâm Thiên Vũ khóe miệng hiển hiện mỉm cười: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, em làm cho anh khó chịu, phải giúp anh giải phóng chứ."
"Giúp anh như thế nào !" Tô Nhu nói ra.
"Em dùng ...." Lâm Thiên Vũ ở bên tai của Tô Nhu nói ra, chỉ nhìn thấy ý xấu hổ trên mặt của Tô Như càng phát ra nồng đậm rồi.
"Như thế không tốt lắm đâu!" Tô Nhu cúi đầu sâu kín nói.
"Em nghĩ nó tốt thì nó sẽ tốt, đó là như vậy?" Lâm Thiên Vũ cười xấu xa nói.
"Anh bại hoại!" Tô Như trừng mắt Lâm Thiên Vũ rồi chậm rãi từ trong ngực của Lâm Thiên Vũ trượt xuống, ngồi chồm hổm dưới háng của hắn.(các đh đoán xem bé nó đang làm gi😋)
Tại bên trong phòng bếp, hô hấp của Ninh Lệ Hà dồn dập, xuyên thấu qua khe cửa nàng có thể nhìn xem trong phòng khách một ít sự việc không dành cho em chưa 18 😉, hai má kiều nộn của nàng ửng hồng.
Một giờ sau, Ninh Lệ Hà cũng làm xong 1 bữa tối thịnh xoạn, củ sen hầm với xương, cá hấp cách thủy, thịt bò xào,xườn sào chua ngọt,rau muốn xào tỏi....
"Đến dùng cơm nào!" Ninh Lệ Hà bưng bát canh ngao, trên người thay đổi một bộ quần áo khác, chiếc áo cổ tròn ngắn tay màu tím bởi vì nàng xoay người, mà lại để cho Lâm Thiên Vũ liếc thấy bên trong một mảnh sáng bóng, bộ ngực cao vút cực đại không thể để chiếc áo ngực nho nhỏ nửa cup che khuất, lộ ra nửa bên tuyết trắng , làm Lâm Thiên Vũ nhìn không muốn rời mắt.
Bộ ngực đong đưa theo từng bước đi của Ninh Lệ Hà, mang theo trận trận cuộn sóng, hoạ lên dáng người tới cực điểm.
----oOo----
Đôi mắt đẹp của Ninh Lệ Hà nhíu lại, nói ra: "Sáu năm trước! Nói như vậy thì cậu là người làm con gái tôi phải đợi 6 năm."
"Là, là như vậy!" Lâm Thiên Vũ xấu hổ nói.
Ninh Lệ Hà ngón tay ngọc trên ghế sa lon nhảy lên: " Thì ra là vậy, trách không được tôi an bài nó đi xem mắt thịt nó cũng không chịu? Nguyên lai đã sớm có người trong lòng rồi, sáu năm trước, ân! Đây không phải là thời điểm bộc phát đi dịch bệnh sao!"
"Đúng vậy, Ninh a di sáu năm trước cháu cũng bị nhiễm bệnh, Nhu nhi là hộ tá chăm sóc cho cháu , sau khi khỏi bệnh thì cháu liền đi bộ đội, đến bây giờ mới vừa về." Lâm Thiên Vũ nhấp một ngụm cà phê, thanh âm hơi có vẻ thâm trầm.
Ninh Lệ Hà lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng cười nói: "Nguyên lai là hoạn nạn gặp chân tình, không sai, không sai, từ trong bộ đội ra thân thể nhất định rất tốt( đi bộ đội chuyên nghiệp nha các đh chứ giờ mà đi nghĩa vụ thì 10 ông có 8,5 ông bị hỏng cmnr 😅), con gái của tôi thực thật tinh mắt." Nói xong nàng còn đánh giá Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ bắt đầu còn không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói này, trong chốc lát sau mới mơ hồ hiểu ra ý gì đó, cái gì gọi là thân thể rất tốt, Tô Nhu thực thật tinh mắt, cái này cùng thân thể có quan hệ gì, chẳng lẽ bà ba của Tô Nhu thân thể không được tốt sao? nàng quá không mấy mắn.
Lâm Thiên Vũ khóe mắt trợt vụng trộm liếc mắt Ninh Lệ Hà , vừa nhìn vào đôi mắt của Ninh Thiên Hà, Ninh Lệ Hà con mắt giống như một vũng nước suối, ngập đầy nước, mê người vạn phần, lông mày mày rậm, là một người phụ nữ có tính dục nhất định rất mạnh, lại liên tưởng tới câu nói vừa rồi kia, Lâm Thiên Vũ biết mình nhận định sẽ không sai.
"Thiên Vũ ak! Nhu nhi chính con gái duy nhất của tôi. Cháu nhất định phải đối xử tốt với nó nha." Ninh Lệ Hà nói ra.
"Ân! Ninh a di yên tâm, con sẽ không cô phụ Nhu nhi đâu!" Lâm Thiên Vũ nhẹ gật đầu nói ra.
"Mẹ, các ngươi đang trò chuyện cái gì vậy?" Đang tại thời điểm hai người nói chuyện phiếm, Tô Nhu từ trên lầu đi xuống , Tô Nhu vừa chạy đến trong phòng, liền lo lắng mẹ của mình làm khó xử người yêu, cho nên chờ tâm tình bình phục một chút, liền vội vàng xuống : "Mẹ, ngươi có phải đang làm khó Thiên Vũ phải không."
"Ơ ơ! Quả là nữ nhi sinh ngoại tộc! Còn không có gả đi đâu? Chỉ biết giúp người khác nói chuyện." Ninh Lệ Hà cười nói.
"Mẹ" Tô Nhu ngồi xuống trong lòng Ninh Lệ Hà, cánh tay trắng nõn ôm lấy chiếc cổ trắng mịn của Ninh Lệ Hà, không thuận theo làm nũng.
Lâm Thiên Vũ vội vàng nuốt nước miếng, con mẹ nó thật đã, bốn trái đào tiên ở đó giúp nhau ma xát, chỉ là ngẫm lại đã cảm thấy thú huyết sôi trào, khoan hãy nói là thật nhìn thấy, Lâm Thiên Vũ hít sâu một hơi, trong nội tâm cỡ nào hi vọng mẹ con như hoa như ngọc ở đối diện không có mặc quần áo ah!
Tưởng tượng thấy hai tay của mình tại hai đôi đào tiên trần trụi,tràn đầy co dãn mà dùng sức xoa nắn lấy, da thịt kiều nộn dần dần trở nên ửng hồng, hai nữ trên mặt đều lộ ra ánh mắt hưởng thụ mà khát vọng , trên khuôn mặt của Lâm Thiên Vũ hiện lên nét cười tà không dễ phát giác ra.
"Đã lớn như vậy còn cùng mẹ làm nũng, nơi này nhưng còn có người đấy?" Ninh Lệ Hà dùng tay đẩy con gái ra, trách móc nói.
"Cũng không phải người ngoài, sợ cái gì? Con gái làm nũng với mẹ đó là thiên kinh địa nghĩa(sự thật hiển nhiên) !" Tô Nhu quay đầu vứt cho Lâm Thiên Vũ một cái mị nhãn, hờn dỗi nói ra.
"Tốt lắm, không quấy rầy các người vợ chồng son rồi, tôi đi làm cơm trưa." Ninh Lệ Hà đứng người lên, váy xẻ tà trong lúc lơ đãng lộ ra trong đó một mảnh trắng bóng, một đôi nhũ phong tràn đầy co dãn đẫy đà, cũng theo hô hấp của nàng mà dồn dập nhấp nhô, khiến cho bộ ngực của nàng vốn kéo căng chiếc áo, phảng phất chỉ cần Ninh Lệ Hà lại một cái hít sâu mà nói, bộ ngực của nàng giống như muốn phá áo mà ra.
Đợi Ninh Lệ Hà đi vào trong bếp, Lâm Thiên Vũ lập tức sẽ đem Tô Như đang muốn chạy trốn bắt lấy, ôm nàng ngồi ở trên ghế sa lon: "Nhu bảo bối, em chạy trốn cái gì thế!"
"Em, em có chạy trốn gì đâu, em chẳng qua là muốn lên lầu lấy ít đồ thôi." Tô Nhu cúi đầu mắc cỡ đỏ mặt, chiếc cằm trơn bóng đều nhanh vùi vào khe rãnh giữ bộ ngực rồi.
Thiên Vũ nhìn Tô Nhu hai cái tai đều đỏ bừng, trong nội tâm run lên, đem toàn bộ dáng vẻ của Tô Như thử vào mắt., ngón tay nhẹ nhàng nâng chiếc cằm của Tô Như lên, nhìn đúng mạo xinh đẹp của Tô Nhu, chiếc mũi thẳng tắp xinh xắn , với đôi lông mi cong vút, với bộ răng trắng và đều làm phụ trợ vẻ đẹp kiều diễm của đôi môi đỏ đầy gợi cảm, ở dưới chiếc cổ trắng mịn là đôi ngực cao vút mà có dãn được bảo bọc bởi chiếc áo, xuống chút nữa là mông tròn rất đẹp, toàn thân tản mát ra mùi thơm mê người.
Tô Nhu bị khi tức dương cương đậm đặc trên người Lâm Thiên Vũ hun đến tâm hồn thiếu nữ mê say, càng bị bàn tay to của hắn đang du động tại những vị trí nhạy cảm trên ngọc thể, trong lòng rung động không thôi.
Lâm Thiên Vũ cúi đầu xuống, hai tay ôm lấy chiếc ẻo thon thả của Tô Nhu rồi ngậm lấy chiếc miệng anh đào của nàng cuồng dã hôn lên.
Tô Nhu lắp bắp kinh hãi, lại nhanh chóng bị mất phương hướng trong cách hôn đầy kĩ thuật điệu nghệ của Lâm Thiên Vũ,nàng chủ động đưa chiếc lưỡi mềm mại thơm tho mặc cho hắn bừa bãi mút vào, đôi tay ngọc của nàng không tự chủ được ôm lấy chiếc vai gấu của hắn.
...
"Thiên Vũ, đừng như vậy, sẽ bị mẹ của em trông thấy !" Tô Nhu thở hổn hển nói.
Lâm Thiên Vũ vừa nghe, cũng hiểu được có lý, vạn nhất nếu như bị Ninh Lệ Hà nhìn thấy, vậy cũng không tốt, nhưng không thể đơn giản như vậy tha Tô Nhu, dần dần Lâm Thiên Vũ khóe miệng hiển hiện mỉm cười: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, em làm cho anh khó chịu, phải giúp anh giải phóng chứ."
"Giúp anh như thế nào !" Tô Nhu nói ra.
"Em dùng ...." Lâm Thiên Vũ ở bên tai của Tô Nhu nói ra, chỉ nhìn thấy ý xấu hổ trên mặt của Tô Như càng phát ra nồng đậm rồi.
"Như thế không tốt lắm đâu!" Tô Nhu cúi đầu sâu kín nói.
"Em nghĩ nó tốt thì nó sẽ tốt, đó là như vậy?" Lâm Thiên Vũ cười xấu xa nói.
"Anh bại hoại!" Tô Như trừng mắt Lâm Thiên Vũ rồi chậm rãi từ trong ngực của Lâm Thiên Vũ trượt xuống, ngồi chồm hổm dưới háng của hắn.(các đh đoán xem bé nó đang làm gi😋)
Tại bên trong phòng bếp, hô hấp của Ninh Lệ Hà dồn dập, xuyên thấu qua khe cửa nàng có thể nhìn xem trong phòng khách một ít sự việc không dành cho em chưa 18 😉, hai má kiều nộn của nàng ửng hồng.
Một giờ sau, Ninh Lệ Hà cũng làm xong 1 bữa tối thịnh xoạn, củ sen hầm với xương, cá hấp cách thủy, thịt bò xào,xườn sào chua ngọt,rau muốn xào tỏi....
"Đến dùng cơm nào!" Ninh Lệ Hà bưng bát canh ngao, trên người thay đổi một bộ quần áo khác, chiếc áo cổ tròn ngắn tay màu tím bởi vì nàng xoay người, mà lại để cho Lâm Thiên Vũ liếc thấy bên trong một mảnh sáng bóng, bộ ngực cao vút cực đại không thể để chiếc áo ngực nho nhỏ nửa cup che khuất, lộ ra nửa bên tuyết trắng , làm Lâm Thiên Vũ nhìn không muốn rời mắt.
Bộ ngực đong đưa theo từng bước đi của Ninh Lệ Hà, mang theo trận trận cuộn sóng, hoạ lên dáng người tới cực điểm.
----oOo----