Ngu Quân Như Núi

Chương 25 :

Ngày đăng: 16:58 19/04/20


Cô gái kia thấy hắn không nói gì, thanh thanh cổ họng, “Ta gọi là Nguyệt Tình, Từ Nguyệt Tình, ngươi tên gì?”



Vân Lạc thuận miệng nói, “Ta gọi là Lạc Vân.”



“Lạc Vân.” Từ Nguyệt Tình đọc một lần, “Khinh công của ngươi thật tốt, là cùng ai học?”



“Gia truyền.”



“Thật là lợi hại nha…” Từ Nguyệt Tình khen.



Vân Lạc thấy trên mặt nàng ngượng ngùng lại bị loại tình cảm yêu thích và ngưỡng mộ thay thế, cảm thấy được cô bé này hay hay. “Ta phải đi. Ngươi phải rời khỏi đây, cửa cung ở phía tây.”



“Lạc Vân, chúng ta còn có thể gặp lại sao?” Từ Nguyệt Tình đuổi theo hai bước hỏi.



Vân Lạc thấy trên mặt nàng có vẻ chờ mong, thần sắc căng thẳng, hơi động tâm, “Có lẽ đi.”



Vân Lạc rời đi hậu hoa viên, cũng không quay về ngự thư phòng, mà trực tiếp đến Vĩnh Dạ cung.



Vĩnh Dạ cung nguy nga trang trọng, từ trước đến nay là tẩm cung của thái tử, nhưng từ hơn mười năm trước đã bị người ‘chim cưu chiếm thước sào’, cái tên lúc đầu đã bị lãng quên, giờ nó chỉ được gọi đơn giản là Vĩnh Dạ.



“Phụ thân.”



Vân Dạ đứng ở trước văn án (bàn dài) cúi đầu viết, nghe được thanh âm của hắn vẫn chưa để ý tới.




Phạm nhân kia sắc mặt tái nhợt, khẽ gật đầu.



Tiểu Tứ nói, “Nếu ngươi mệt thì cứ việc nói thẳng, chúng ta nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Chuyện lưu đày cũng không phải một hai ngày, đến biên cương kia cũng chỉ có hơn một tháng nữa, nếu ngươi nửa đường bị bệnh sẽ làm liên lụy đến chúng ta.”



Phạm nhân kia nghe vậy, nhỏ giọng nói, “Ta đúng là hơi mệt một chút…”



Trời nóng thế này đi lại đúng lalf vất vả, hai cai ngục kia cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Lão Vương lớn tuổi kia thuận miệng nói, “Được rồi, tiểu Tứ, chúng ta đến dưới tàng cây kia nghỉ một chút đi.”



Bà người đến dưới tàng cây, Tiểu Tứ lấy lương khô từ trong bao quần áo ra, đưa cho đồng bạn, lại lấy ra một cái bánh mỳ cho phạm nhân.



Phạm nhân kia cũng không mang gông xiềng, trên cổ tay tinh tế chỉ mang theo xiềng xích, hành động cũng thong thả. Y tiếp nhận bánh mì, không muốn ăn nhưng cũng phải đem bánh xé nhỏ ra, thong thả nhấm nháp, khó khăn nhai nuốt.



Lão Vương nhìn y, nhìn tiểu Tứ há há miệng. Tiểu Tứ pha không tình nguyện than thở, “Thịt bò này là lương khô của chúng ta, không thể chia cho y a…”



“Dốt nát! Hiện tại trời nóng như thế, thịt bò ăn không hết cũng bị hư. Ngươi xem bộ dáng của y thế kia, giống như nửa sống nửa chét, không chiếu cố cho tốt, xảy ra phiền toái sẽ là chúng ta a.” Lão Vương này làm cai ngục đã hơn hai mươi năm, không biết đã áp giải bao nhiêu phạm nhân, kinh nghiệm phong phú. Lúc đưa người này ra từ lao ngục hôm trước đã thấy khó giải quyết, lo lắng y không thể đến biên cương đúng hạn.



Tiểu Tứ nghe vậy, lúc này mới không cam lòng cầm lấy mấy miếng thịt bò, đi đến bên người phạm nhân kia, đệ “Ăn đi, đến buổi chiều sẽ đi nhanh hơn.”



“Đa tạ.” Ngữ khíngười nọ yếu ớt, đưa tay tiếp nhận.



Tiểu Tứ trở lại bên cạnh lão Vương, mông còn chưa ngồi vững, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm phía sau, nhìn lại, không khỏi giận dữ, chỉ thấy phạm nhân kia ở một bên gốc kia nôn khan liên tục, thịt bò trong tay cũng bị rớt dưới đất.