Ngu Quân Như Núi
Chương 43 :
Ngày đăng: 16:58 19/04/20
“Bọn họ chuyển đi lúc nào? Đi đâu vậy?”
Lão bộc cao thấp đánh giá cậu vài lần, “Tiểu huynh đệ, ai sai ngươi tới?”
“Là lão gia nhà ta. Lão gia nhà ta trước kia là môn sinh của Liên lão thái gia – Liên Văn Tương, đặc biệt sai ta mang theo chút lễ mọn đến thăm hỏi Liên gia a.”
Lão bộc xua tay nói, “Lễ vật ngươi cầm về đi, làm khó lão gia nhà ngươi có tâm, còn nhớ đến lão thái gia nhà ta. Lão thái gia nhà ta bệnh nặng, chỉ sợ thời gian không còn nhiều, đã cho lão gia và Nhị gia theo người về quê cũ rồi.”
“A!” Tiểu Cửu hoảng sợ. Cậu tuổi còn nhỏ, không trải qua sự tình gì, nghe xong lão giả nói cũng không biết nên làm sao, có chút băn khoăn, qua một lúc lâu mới hỏi, “Lão thái gia bị bệnh nặng lắm sao? Vậy, vậy những người khác trong nhà đều mạnh khỏe cả chứ? Nghe nói đại lão gia đã được tha về rồi đúng không?”
“Ừ.” Lão bộc lau nước mắt, thở dài, “Bất quá không được, không được. Ai…”
Tiểu Cửu vội la lên, “Cái gì không được? Đại lão gia cũng không được?”
Lão bộc nói, “Đại lão gia khá tốt, nhưng nói ra rất dài dòng. Ta ở Liên gia làm nô bộc nhiều năm như thế, Liên phủ trên dưới đều là người tốt, đáng tiếc trải qua chuyện này… Ai.”
Lão bộc cho tiểu Cửu vào phòng, pha cho cậu chén trà nóng, tỉ mỉ nói về tình hình Liên phủ gần đây. Tiểu Cửu thế mới biết lão Văn Tương chỉ sợ thật sự thời gian không còn nhiều, bởi vậy một lòng muốn về cố hương, ‘lá rụng về cội’. Mà Liên phủ Đại lão gia, tức phụ thân Liên Ngu Sơn, nửa tháng trước đã trở về nhà, cuối cùng mang đến chút an ủi cho lão Văn Tương đang bệnh nặng. Đáng tiếc Liên phu nhân đã hoàn toàn điên rồi, ngay cả trượng phu của mình cũng không nhận ra, cả ngày điên điên khùng khùng, ngơ ngác ngây ngốc.
Lão bộc cuối cùng nói, “Tiểu thiếu gia nhà ta đến nay vẫn bặt vô âm tín (không có tin tức), lão thái gia, lão gia và nhị gia đều lo lắng muốn chết. Từ nhỏ thiếu gia đã yếu ớt, không chịu nổi giày vò khổ cực, cũng không biết giờ đã xảy ra chuyện gì… Ai, kỳ thật phu nhân điên rồi cũng tốt, nếu tỉnh táo sẽ lại lo lắng tiểu thiếu gia, bằng không chỉ sợ càng khó qua… Ai, đúng là hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên (người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm). Người Liên gia tốt như thế, tại sao lại gặp loại sự tình này? Thật sự là ông trời không có mắt a…” Lão bộc một bên thở dài rơi lệ, một bên nói đâu đâu cảm thán.
Liên Ngu Sơn cúi đầu cười, “Ngươi không đến, ta cũng sẽ tự ra sân xem thôi. Duệ Kỳ cung tuy ở góc lệch pháo hoa trên trời thì ở đâu cũng có thể xem mà.”
Vân Lạc nói, “Khó trách ngươi lại đem tiểu thần thị Cửu nhi kia đuổi đi. Ngươi đã biết ta sẽ không để cho ngươi ở trời đông giá rét đi ra ngoài chơi đùa phải không?”
“Nhưng ngươi vẫn mang ta đi nhìn mà.”
Vân Lạc hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Kỳ thật hắn bất quá sau yến tiệc mừng năm mới đến xem y. Liên Ngu Sơn bởi vì thân thể không khoẻ, giấc ngủ luôn rất rất ngắn, bị pháo hoa ồn ào ngoài cung đánh thức, lại gặp Vân Lạc đến đây liền nói muốn đi xem pháo hoa. Vân Lạc lúc đầu đương nhiên là không chịu, nhưng dù sao cũng là năm mới, hắn cũng không nhẫn tâm bỏ qua ý muốn của tiểu thư ngốc, liền ôm theo y len lén lao lên lầu các góc tây nam, xem pháo hoa hơn nửa canh giờ. Sau khi trở về Liên Ngu Sơn liền mệt mỏi, nằm trong lồng ngực Vân Lạc, động cũng không muốn động.
Tay Vân Lạc đang để trên lưng y liền chuyển qua trên bụng, tính tính ngày, lẩm bẩm, “Đã sáu tháng rồi a…”
Liên Ngu Sơn bỗng nhiên giật giật, thấp giọng kêu, “Lạc nhi.”
“Ân?”
Liên Ngu Sơn lặng yên một lát, chậm rãi nói, “Hoàng hậu… là người thế nào?”