Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 11 : Tiết tử

Ngày đăng: 18:30 19/04/20


Trong luận võ tràng lớn nhất Hoàng thành, người trên khán phòng nhiều như nước, tinh thần quần chúng mãnh liệt, ánh mắt vẫn không dao động nhìn chăm chú vào trung ương lôi đài. Trong bọn họ già có trẻ có, có bách tính phổ thông bình dân, cũng có quan to quyền quý, mọi người thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cũng có khi kích động mà nhảy dựng lên.



Trên lôi đài, hai thiếu niên mặc trang phục võ thuật nhẹ nhàng, đang tay không tiến hành giao đấu kịch liệt. Trên mặt hơn mười cờ xí phiêu động chung quanh, viết mấy chữ to rõ ràng ‘Giải đấu võ thuật thiếu niên’.



Hai người đối diện nhau đang tranh đoạt bát cường xuất tái tịch vị (1), có thể thấy bên hông bọn họ hào mã bài (2) hình tròn khác biệt.



(1) câu này chắc là vào vòng tứ kết



(2) tấm bài có ghi số



Hai vị thiếu niên đều trên dưới mười bốn tuổi, trên đai lưng thanh y thiếu niên đeo ‘Lục hào’ (số 6) bài, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần uy nghiêm, tuy rằng vẻ trẻ con chưa thoát, thế nhưng cũng có chứa một khí thế nhiếp nhân.



“Hay —!” Khán giả không hẹn mà cùng phát ra âm thanh ủng hộ, chỉ thấy trên đài vị lục hào thanh y thiếu niên kia, lấy một chiêu lanh lợi quét chân đem đối thủ bức đến ven lôi đài.



Bì phu ửu hắc (3) thiếu niên kia thiếu chút nữa rớt ra ngoài sân đấu, cuống quít ổn định thân mình, còn chưa kịp định thần, thanh y thiếu niên lại thừa thắng truy kích, lấy loại tốc độ tia chớp nhảy lên đến trước mặt hắn.



(3) làn da ngăm đen



“A…” Ửu hắc thiếu niên phát ra tiếng thấp kêu kinh hoảng, hắn chật vật mà né tránh liên hoàn thích (đá) của đối phương, giữa màn mãnh liệt tiến công hoàn toàn tìm không thấy khe hở phản kích.



“Ai, khỏi cần nhìn, công kích như vậy cũng chịu không nổi, căn bản không có khả năng thủ thắng. Lục hào tiểu tử như thế nào không dứt khoát nhanh nhẹn một chút?” Một gã lão giả ngồi dựa vào bên sân lắc đầu nói.



“A? Nói như thế nào?” Bên cạnh hắn lại có vài người trẻ tuổi tò mò đặt câu hỏi.



Lão giả vuốt chòm râu hoa râm, đôi mắt nhỏ con ngươi linh lợi lóe ra, nói:



“Các ngươi không phát hiện sao? Lục hào căn bản không xuất toàn lực, y mỗi một chiêu đều không hướng về chỗ yếu hại công kích, hơn nữa ta xem, tốc độ y hẳn là còn có thể nhanh hơn một chút.”



“Còn có thể nhanh hơn?” Những người trẻ tuổi kia ồ lên, kính nể mà nói: “Hiện tại đã rất nhanh, ta đều thấy không rõ lắm y là như thế nào xuất chiêu… Quá lợi hại…”



Vài người mặc áo choàng đen đứng phía trước bọn họ, vẫn lưu ý bọn họ đối thoại.



Mấy người kia nhìn qua thần thần bí bí, mặt bị đâu mạo (mũ trùm) che đi một nửa, thân thể lại nghiêm kín quấn dưới áo choàng.



Trong đó một người thần bí thấp bé nhất, hai tròng mắt giấu ở trong bóng đen, đang hưng trí ngang nhiên nhìn lục hào thanh y thiếu niên trên đài, đôi môi cánh hoa hồng nhạt câu ra một đường cong xinh đẹp.



Trở lại trên lôi đài —



Ửu hắc thiếu niên cước bộ bắt đầu loạng choạng, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.



Thắng bại đã thực rõ ràng, người xem đều chờ mong thanh y thiếu niên như thế nào cho đối thủ một kích trí mệnh.



Quả nhiên, ửu hắc thiếu niên cao tráng rất nhanh bị đối phương tìm được sơ hở, thanh y thiếu niên một cái quay lại, trực tiếp đá hướng ót hắn, khiến cho hắn nhất thời rối loạn trận cước, hai tay vốn cố phòng ngự bên dưới theo bản năng giao nhau bảo vệ trước mặt.



Ai biết lần này chính là hư chiêu, thanh y thiếu niên căn bản không có đá trúng ý của hắn, y sử dụng chiến lược dương đông kích tây, hướng tiểu phúc đối thủ đã mất đi bảo hộ cho một quyền, lực độ tuy rằng không lớn, nhưng đủ để khiến đối thủ cực kỳ hoảng sợ. Ửu hắc thiếu niên nguyên bản khuôn mặt hắc săm hồng (đen pha đỏ) tức thì trở nên than chì, hắn lui về phía sau vài bước loan hạ thắt lưng, ôm bụng mình. Thanh y thiếu niên lý nào sẽ bỏ qua cơ hội này? Y sét đánh không kịp bưng tai mà vỗ tay đẩy, rốt cục đánh cho đối phương rớt xuống đài.



Ửu hắc thiếu niên còn chưa rõ tình huống, liền phát hiện mình đã ngã ngồi ở phiến đá cứng dưới lôi đài.



Trên khán phòng truyền đến âm thanh vỗ tay nhất ba lại nhất ba đinh tai nhức óc.



Trọng tài múa may tiểu hồng kỳ trên tay, cao giọng tuyên bố:



“Bên thắng — lục hào! Tiêu Dục Kỳ!”



Trên đài, thanh y thiếu niên tên Tiêu Dục Kỳ đứng thẳng thân mình, hướng về thiếu niên dưới đài bại bởi mình chắp tay, khiêm tốn nói:



“Đa tạ chỉ giáo”



Ửu hắc thiếu niên cũng vội vàng đáp lễ nói:



“Đa tạ”



Tiêu Dục Kỳ mỉm cười, sau đó chậm rãi bước xuống đài, trở lại chỗ của tuyển thủ dự bị, lão bộc đã sớm ở một bên chờ lập tức nghênh đón, đưa tới khăn mặt nước trà.



Lúc này hai gã tuyển thủ khác lên đài giao đấu, ánh mắt mọi người lại quay về trên lôi đài, duy độc tên hắc y nhân nhỏ xinh kia, tầm mắt vẫn không rời Tiêu Dục Kỳ.



Hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay, người phía sau dựa sát vào.
Nghe xong lời này, tuổi trẻ Tiêu Dục Kỳ khuôn mặt lập tức sung huyết, hồng như Quan Công (7).



Vũ Điền nhìn hắn quẫn thái, ý dục bất minh mà nở nụ cười.



Trận đấu còn chưa chấm dứt, hiện trường tất cả mọi người lại đều thả lỏng, cố nói chuyện phiếm trêu ghẹo.



“Hắc! Họ Tiêu, tiểu mỹ nhân người ta hình như có hảo cảm với ngươi nga!”



“Đúng vậy a, thật sự là nhặt được bảo, sớm biết ta cũng lên đài.”



“Ha ha ha…” Mọi người càng cười nhiều hơn.



Khuôn mặt tròn nhỏ nhắn khả ái của Tiêu Dục Kỳ càng ngày càng hồng, cơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh đầu y toát ra hơi nước.



“Các ngươi đừng nói nữa…” Y xấu hổ mà nói với đám người phía sau.



Ngay tại một khắc y quay đầu, đột nhiên, Vũ Điền bất ngờ không kịp phòng bị đến trước mặt y.



“A…” Tiêu Dục Kỳ lúc này mới phát hiện mình phân thần trước mặt địch nhân, y phục hồi tinh thần lại lập tức nghênh chiến.



“Ô…”



Kế tiếp một màn khiến cho toàn trường nhân sĩ mục trừng khẩu ngốc (8).



(8) trợn mắt há hốc mồm



Tiêu Dục Kỳ trừng lớn mắt, cứng còng nhìn khuôn mặt cùng mình kề sát.



Vũ Điền từ từ nhắm hai mắt, đem đôi môi đỏ mọng mê người của mình ấn lên mặt y, Tiêu Dục Kỳ kinh hách quá độ giương miệng, tùy ý phiến môi non mềm của hắn cùng mình kết hợp.



Quá trình chưa tới ba giây, Vũ Điền dời đi.



Tiêu Dục Kỳ đã muốn đông lại thành khối băng, hắn ngay cả như thế nào hô hấp cũng quên.



Tràng nội, sau một trận trầm mặc ngắn ngủi, bạo phát ra âm thanh gào thét như sấm nổ, mọi người đều không thể tin được chính mình vừa rồi nhìn thấy.



“Này…Này cũng quá lớn mật…”



“Quả thực… Quả thực không giống”. Một số người lớn tuổi chỉ là lắc lắc đầu thấp giọng chê trách.



Vũ Điền ngoảnh mặt làm ngơ, mỉm cười vỗ vỗ hai má Tiêu Dục Kỳ, trong cảnh huyên náo xôn xao thấp giọng nói:



“Tiêu Dục Kỳ, ta ưng ngươi”.



“Ách?” Tiêu Dục Kỳ khôi phục một điểm thần trí, chỉ ngây ngốc mà phát ra một đơn âm.



“Ngươi nhất định sẽ là của ta…” Vũ Điền như tuyên thệ nói.



Tiêu Dục Kỳ tiếp tục ngẩn người.



Vũ Điền xoay người, vừa đi vừa hướng phía sau vẫy tay nói:



“Trận đấu này ngươi thắng, tái kiến.”



Sau đó, thần bí mỹ nhân được mấy hắc y nhân vây quanh hạ đài ly khai.



Tiêu Dục Kỳ đứng ở trên đài, một trận gió lạnh thổi qua, cuồn cuộn nổi lên phiến phiến hoàng diệp…



Hô…



Chú thích:



(7) Quan Công: một nhân vật trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung,



huynh đệ kết nghĩa với Lưu Bị, Trương Phi, Triệu Vân. Ông cao chín thước, mặt đỏ như gấc, mắt phượng mày ngài, râu dài hai thước, oai phong lẫm liệt. Quan Công là một vị tướng nổi tiếng có thật trong lịch sử.