Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 12 :

Ngày đăng: 18:31 19/04/20


Trong đình viện điểu ngữ hoa hương.



Tiêu Dục Kỳ ngốc lăng ngồi trên tảng đá lớn. Gió nhẹ thổi bay sợi tóc bên tai y, y ngẩng đầu, ánh mắt mê mông nhìn phía chân trời.



Giờ phút này y toàn thân thả lỏng, uể oải cái gì cũng không muốn làm.



Đông! Đỉnh đầu đột nhiên bị cốc một cái.



“Ách?” Y ăn đau quay đầu lại — đứng ở sau lưng y chính là phụ thân y, Tiêu Chấn Hải.



“Phát ngốc cái gì?” Tiêu Chấn Hải ngữ mang trách cứ.



“Không có…” Tiêu Dục Kỳ xoa đỉnh đầu nhỏ giọng trả lời.



“Đến thư phòng của ta”. Tiêu Chấn Hải sau khi nói xong, xoay người bước đi. Tiêu Dục Kỳ ngẩn ra một chút, vội vàng đứng dậy theo sau. (Kỳ ca suốt ngày ko sững sờ thì ngẩn ra hãn =.=)



Y theo phụ thân vào thư phòng trang hoàng tao nhã, Tiêu Chấn Hải đi đến phía sau thư trác ngồi xuống, cầm lấy một phân án quyển trên bàn.



Ông mở ra, chăm chú xem kỹ. Tiêu Dục Kỳ nhìn thấy đôi mày ông nhíu chặt, sắc mặt ngưng trọng, không biết trên văn kiện viết sự tình nghiêm trọng gì.



Tiêu Chấn Hải buông án quyển xuống, chậm rãi nói:



“Dục Kỳ, đây là báo cáo hôm trước biên quan đưa tới, bên giao giới ‘Vận Bắc’ thường xuyên có quân địch lẻn vào, xem ra là tới thăm dò địch tình, không biết ‘Vận Bắc’ đang có chủ ý gì… Cho nên, vi phụ phải về quân doanh”.



“Lại phải khai chiến sao?” Tiêu Dục Kỳ lo lắng hỏi.



“Ân.” Tiêu Chấn Hải trầm ngâm một chút, nói: “Ta nghĩ qua, ngươi hiện tại đã bị miễn chức vụ thị vệ, cần phải tìm đường ra khác. Chờ sau khi chúng ta tham gia hôn lễ Thái tử điện hạ, ngươi liền theo ta đến quân trung đi”.



“Ách?” Tiêu Dục Kỳ chấn động — bởi vì câu sau.



“Điện hạ người… sắp thành hôn sao?” Thanh âm y có điểm run rẩy.



“Đúng vậy a, Hoàng Thượng hôm nay lâm triều tuyên bố, mười lăm tháng sau Thái tử sẽ cử hành đại hôn, đối phương là tôn nữ Thương đại nhân, hiện tại đã bắt đầu trù bị”.



“Như vậy a…” Thanh âm Tiêu Dục Kỳ trầm xuống.



Tiêu Chấn Hải phát hiện dị trạng của y, tưởng rằng y là sợ đánh giặc, vì thế giáo huấn:




“Ai…” Y vừa thở dài vừa cầm lấy bình rượu ra khỏi phòng luyện công, một đường quay về gian phòng mình một đường uống rượu.



Ánh trăng xuyên qua tầng mây, nổi lên trên màn trời lam hắc sắc, cái bóng Tiêu Dục Kỳ bị kéo ra thật dài, chiếu vào phiến đá trên mặt đất.



Không ngờ rượu này tác dụng chậm đĩnh lợi hại, mới vừa uống vào thì không có cảm giác gì, hiện tại thân thể y lại bắt đầu nóng dần lên, ý nghĩ cũng hỗn độn.



Thế nhưng Tiêu Dục Kỳ vẫn không định dừng lại, y tiếp tục uống rượu, tựa hồ muốn một hơi làm chính mình say khướt.



Y lắc lư lảo đảo mà đến trước gian phòng, chuẩn bị một tay đẩy cửa ra —



Sưu sưu!



Mấy trận âm thanh quái dị từ trong đám cây cối của viện tử truyền đến, tính cảnh giác trời sinh khiến Tiêu Dục Kỳ lập tức khôi phục thần trí.



Y mãnh xoay người, nhìn chăm chú vào tình trạng chỗ bụi cây.



Có người? Thích khách?



“Là ai? ” Y thấp giọng chất vấn, chuẩn bị tốt để chiến đấu.



Ánh trăng lại bị đám mây đen dày che khuất, trong đình viện quang cảnh hôn ám, cái gì cũng không nhìn thấy.



Qua không bao lâu, một đạo hắc ảnh từ trên cây nhảy xuống, Tiêu Dục Kỳ nhìn cũng chưa nhìn liền trực tiếp cầm tửu bình trong tay ném qua, người nọ lấy tay ngăn chặn.



Bàng lang! Tửu bình rơi vỡ trên mặt đất.



Tiêu Dục Kỳ lập tức phi thân nhào qua, đang muốn một tay kiềm trụ yết hầu đối phương, lại bị người nọ nhanh nhẹn né tránh.



Một luồng nhiệt khí nghênh diện đánh úp lại, miệng Tiêu Dục Kỳ lập tức bị một mảnh mềm mại ngăn chặn — là môi đối phương!



Tiêu Dục Kỳ lắp bắp kinh hãi, lập tức đẩy hắn ra.



“Ngươi…”



Sau khi thấy rõ diện mạo người tới, Tiêu Dục Kỳ quả thực sợ ngây người