Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 14 :

Ngày đăng: 18:31 19/04/20


Ngạnh vật phát tiết xong rút ra ngoài, vài dòng dịch thể nhũ bạch sắc từ động khẩu phát đỏ rì rì chảy ra.



“Hô… Hô… Hô…” Tiêu Dục Kỳ ngã lên chăn thở dốc, Lôi Thế Hiên cũng tình trạng kiệt sức nằm sấp trên người y.



Lặng im một hồi, khuôn mặt dán trên ngực Tiêu Dục Kỳ bắt đầu cọ xát.



“Dục Kỳ, ta rất nhớ ngươi…” Thanh âm êm ái của Lôi Thế Hiên truyền đến, cánh tay giam cầm thắt lưng Tiêu Dục Kỳ rõ ràng siết chặt hơn.



Tiêu Dục Kỳ bất giác vuốt ve sợi tóc đối phương, Lôi Thế Hiên ngẩng đầu lên.



Trong bóng đêm, hai đôi mắt sáng ngời ngưng vọng nhìn nhau.



“Chúng ta xa cách quá lâu…” Trong thanh âm Lôi Thế Hiên kiềm nén tình cảm tương tư không gì sánh được, tim Tiêu Dục Kỳ đập đột nhiên đập nhanh.



“Ta rất lâu rất lâu rồi không có ôm ngươi…” Lôi Thế Hiên nói xong, lại cúi đầu, ở trên ngực che kín ái ngân của Tiêu Dục Kỳ ấn lên mấy nụ hôn.



“Dục Kỳ… Ngươi không nhớ ta sao?” Hắn vừa hôn vừa hỏi.



“Điện hạ…” Tiêu Dục Kỳ đương nhiên là rất nhớ hắn, nhưng với cá tính thành thật nói lắp của y thì thế nào cũng vô pháp nói ra loại điềm ngôn mật ngữ này.



“Dục Kỳ, ta sẽ không bao giờ để ngươi ly khai nữa, chúng ta không bao giờ xa nhau nữa…” Lôi Thế Hiên kiên định nói ra lời thề.



“Di?” Tiêu Dục Kỳ không thể lý giải hàm nghĩa phía sau những lời này.



Lôi Thế Hiên từ ***g ngực trơn nhẵn của Tiêu Dục Kỳ liên tục hôn lên cổ y, cằm, hai má. Bờ môi hắn dán lên miệng Tiêu Dục Kỳ, nhẹ giọng nói:



“Chờ ta đăng cơ, ta sẽ phong ngươi làm ngự tiền thị vệ, ngươi phải đi theo bên cạnh ta cả đời”.



Cả đời… Hắn hướng mình lập lời hứa cả đời…
Tiêu Dục Kỳ vừa ngồi xuống liền phát hiện phụ thân sắc mặt bất thường, dường như có tâm sự gì. Y nhớ tới gần đây biên quan cấp báo, phụ thân nhất định là vì việc này phiền lòng.



“Cha… có phải ‘Vận Bắc’ bên kia có tin tức gì hay không?” Y chủ động hỏi.



Tiêu Chấn Hải gật đầu một cái, lại lắc đầu.



Tiêu Dục Kỳ cùng mẫu thân hai mặt nhìn nhau, cũng không rõ nguyên do. Tiêu Chấn Hải thở dài một tiếng, nói với Tiêu Dục Kỳ:



“Vốn là vi phụ định ngày mai sẽ đưa ngươi quay về quân doanh, thế nhưng sáng nay hoàng cung truyền lệnh, Thái tử lại muốn ngươi phục chức”.



Khuôn mặt Tiêu Dục Kỳ đỏ lên, kỳ thật y cũng đoán được sẽ như thế.



“Vậy… Cha, ta phải làm sao bây giờ?” Y hỏi.



“Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là quay về hoàng cung đi, Thái tử điện hạ chi mệnh không thể trái a”. Tiêu Chấn Hải trung thành tận tâm, từ trước đến nay đem mệnh lệnh hoàng thất đặt lên trên hết.



“Nga… Ta đã biết.” Tiêu Dục Kỳ trả lời cũng không tình nguyện lắm. Có thể trở lại bên cạnh Lôi Thế Hiên, y đương nhiên rất vui sướng, nhưng y thân là nam nhi, đối với việc kiến công lập nghiệp vẫn là luôn hướng tới, y cũng không cam lòng cả đời vây hãm trong hoàng cung.



Tiêu mẫu nhìn thấy nhi tử phân vân, bà vừa không hy vọng y đi đánh giặc, cũng không thích y lưu lại suốt trong hoàng cung, bất quá bà là một phụ nhân gia không có chủ kiến gì, cũng không tiện mở lời vì nhi tử tranh thủ chút gì.



Tiêu Chấn Hải nói:



“Cứ như vậy, ngươi tiếp tục hồi cung làm thị vệ của điện hạ, ta đúng hạn đến biên quan, về phần ngươi chừng nào thì chính thức tòng quân… Xem tình huống sẽ quyết định đi”.



“Vâng”. Bản thân Tiêu Dục Kỳ cũng là chủ trương bất định, đành phải trước hết nghe theo an bài của phụ thân.



Vì thế buổi chiều cùng ngày, Tiêu Dục Kỳ lại trở lại trong hoàng cung.