Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 21 :

Ngày đăng: 18:31 19/04/20


Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục tướng quân vẻ mặt mang theo tiếu ý đứng ở phía sau mọi người.



Cận Tương Du mở miệng trước:



“Tiểu Lăng? Ngươi còn chưa đi?”



Hắn đi qua hướng đối phương, vô cùng thân thiết ôm vai của hắn.



Tiêu Dục Kỳ nhìn người kia từ từ đi tới gần, không khỏi thầm cả kinh, nam tử mặc quân giáp uy vũ bức nhân này cư nhiên là tuấn mỹ công tử ngoạn tú cầu hôm qua! Kỳ thật đối phương vẫn như vậy, chẳng qua là hắn mặc quân trang vào, khí chất cùng hôm qua một trời một vực, Tiêu Dục Kỳ vẫn không phát hiện.



Không ngờ mỹ nam tử nhìn như văn nhược này lại là tướng quân! Tiêu Dục Kỳ thật sự sửng sốt.



Ánh mắt thưởng thức của nam tử được gọi là ‘Tiểu Lăng’ không hề giữ lại mà bắn tới trên người Tiêu Dục Kỳ, hắn quay đầu đối Cận Tương Du nói:



“Tương Du, vừa lúc ta thiếu một tiên phong phụ trợ, để Tiêu huynh vào đội của ta đi”.



Cận Tương Du gật đầu một cái, không quên trưng cầu ý kiến Tiêu Chấn Hải:



“Đại nhân, ngài thấy thế nào?”



“Nếu Thu tướng quân để mắt, lão phu đương nhiên không có ý kiến”.



“Tạ ơn đại nhân”. Tướng quân mỹ mạo cười vái một cái.



“Dục Kỳ, lại đây bái kiến cấp trên của ngươi”. Tiêu Chấn Hải gọi, Tiêu Dục Kỳ vội vàng đi qua, Cận Tương Du giới thiệu với y:



“Vị này chính là Thu Thiếu Lăng tướng quân, võ nghệ cùng mưu lược đều là đứng đầu. Hơn nữa hắn còn là đệ nhất mỹ nam tử trong quân doanh chúng ta nga”. Hắn tinh nghịch thêm một câu, Thu tướng quân kia vừa cười vừa lắc đầu.



Tiêu Dục Kỳ ngẩn người, phụ thân đưa mắt ra hiệu cho y, y vội vàng quỳ xuống:



“Thuộc hạ Tiêu Dục Kỳ, tham kiến Thu tướng quân”.



“Không cần đa lễ, thực hoan nghênh ngươi gia nhập”. Thu Thiếu Lăng ôn hoà cười đáp lại.



Cứ như vậy, ngày thứ hai Tiêu Dục Kỳ nhập doanh đã được phân công đến dưới trướng Thu Thiếu Lăng tướng quân.



Gần đây chiến sự không nhiều lắm, binh lính trong quân doanh đại bộ phận thời gian đều là bận luyện tập võ thuật cùng cưỡi ngựa. Tiêu Dục Kỳ tuy rằng khởi điểm so với tân binh khác cao hơn một chút, bất quá như trước cần cù luyện tập, cấp trên ‘Thu tướng quân’ của y dường như thập phần coi trọng y, thường xuyên hẹn y cùng nhau luyện võ.




“Ngươi đoán mấy chiêu?”



“Ba chiêu đi.”



“Còn ngươi?”



“Một chiêu là đủ rồi.”



Bọn họ nói đến hăng say, Tiêu Dục Kỳ đáng thương nửa câu cũng nghe không hiểu.



“Các ngươi đang nói cái gì?” Y không ngại học hỏi kẻ dưới.



“Hắc, xem trò hay đi…” Bọn tiểu binh thần bí hề hề trả lời, đám người hưng trí bừng bừng nhìn qua, hai mắt lóe ra tia chờ mong, Tiêu Dục Kỳ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, chuyên chú nhìn Thu Thiếu Lăng ở phía xa xa. Rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì a…



Xa xa hai người nói mấy câu, chỉ thấy thiếu niên dáng người to lớn kia đột nhiên hùng hổ bổ nhào về phía Thu Thiếu Lăng!



Tiêu Dục Kỳ kinh ngạc trừng mắt thật to, nhưng càng khiến người giật mình còn ở phía sau — chỉ thấy Thu Thiếu Lăng nghiêng mình một cái, thân thủ một trảo! Lật xuống!



Bùm!



Thiếu niên dáng người so với Thu Thiếu Lăng cao hơn một cái đầu bị hắn quất xuống, ngã sấp trên mặt bùn. Sở dụng thời gian không đến hai giây, Tiêu Dục Kỳ hoàn toàn mục trừng khẩu ngốc.



Đây là lực lượng gì? Đây là tốc độ gì?



Thiếu niên chán nản quỳ rạp trên mặt đất, không có mặt mũi nào đứng dậy, Thu Thiếu Lăng vỗ bụi bặm trên tay một chút, từ bên cạnh gã đi ra.



Hắn giống chuyện gì cũng chưa phát sinh, trở lại trước mặt bọn Tiêu Dục Kỳ, cười khanh khách nói:



“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ăn cơm đi.”



Ngoại trừ Tiêu Dục Kỳ còn đang trong trạng thái ngớ ra, tất cả mọi người tập mãi thành quen đáp lại:



“Được, đi thôi đi thôi.”



Tiêu Dục Kỳ còn chưa từ trong liên tiếp các sự kiện tỉnh táo lại, chính là bị bọn họ đẩy đi, một đám người ồn ào đi đến mao bằng (lán cỏ) dùng bữa.