Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 33 :

Ngày đăng: 18:31 19/04/20


Tiêu Dục Kỳ hiện tại mới biết được, Lôi Thế Hiên nếu từ bỏ thân phận đế vương, tuyệt đối là một phần tử cấp tiến không sợ ánh mắt thế tục.



Dùng bữa xong, Lôi Thế Hiên trưng ra khuôn mặt tươi cười như ác ma hỏi y:



“Ngươi muốn chọn tướng công, phu quân hay là Thế Hiên?”



Tiêu Dục Kỳ hàm chứa nước mắt khuất nhục lựa chọn ‘Thế Hiên’, bằng không không biết khi nào y lại vọt ra một câu ‘Nương tử’. Bất quá xem loại cá tính không thèm để ý cái gì của Lôi Thế Hiên, thật sự rất khó đoán trước về sau hắn sẽ làm ra chuyện gì. Chuyến du ngoạn vừa mới bắt đầu, Tiêu Dục Kỳ cũng đã mỏi mệt không chịu nổi.



Đêm đến, Bảo Thục quận cử hành du viên hội (liên hoan) lớn, bên Tư Kính hồ treo đầy đèn màu, những người bán hàng rong đã bày đủ các loại hàng mỹ nghệ bên hồ, một số nghệ nhân giang hồ cũng tới tham gia tập hội, cư dân cùng du khách đều chạy vô giúp vui.



Lôi Thế Hiên dưới sự bảo vệ của ba thị vệ, cũng tới tham gia du viên.



Xuyên qua đám người hành tẩu như con thoi, cảm thụ bầu không khí vui mừng náo nhiệt.



Lôi Thế Hiên tuấn tú bức nhân bất kể đi đến đâu cũng là tiêu điểm của mọi người, những người đi qua bên cạnh bọn họ đều nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần. Bởi vậy, vì lo an toàn, đoàn người tận lực đi ở nơi ít người qua lại.



Bọn họ đi tới hàng cây xanh bao quanh bên hồ, nơi này mỗi cách bốn cây sẽ treo một chiếc đèn màu, ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ, mang một loại không khí tao nhã khác. Phần lớn đến nơi này là từng đôi thanh niên nam nữ, Lôi Thế Hiên phát hiện, trên tay rất nhiều người đều đang cầm một thủy đăng độc đáo. Hắn chú ý quan sát, phát hiện những đám tình nhân này cầm thủy đăng đi tới bên hồ, yên lặng cầu nguyện một chút, sau đó đem thủy đăng để vào hồ cho nó bồng bềnh rời đi.



Này chẳng lẽ là một loại nghi thức sao?



Lôi Thế Hiên tò mò nghĩ, hắn chỉ vào một đôi nam nữ trong đó đang thả thủy đăng, phân phó một thị vệ bên cạnh:



“Ngươi đi hỏi thăm một chút làm như vậy có dụng ý gì”.



“Vâng” Người nọ rời đi.



Một lát sau, hắn đã trở lại, hướng Lôi Thế Hiên vô cùng cung kính báo cáo:



“Gia, ta hỏi cư dân nơi này, họ nói đây là nghi thức cầu phúc của phu thê”.



“Nga?” Lôi Thế Hiên cảm thấy hứng thú hỏi: “Vậy phải cầu phúc như thế nào?”



“Chính là viết tên song phương lên tờ giấy, bỏ vào đế của thủy đăng, sau đó thả nó xuống nước, thủy đăng trôi càng xa ngụ ý tình cảm phu thê càng dài lâu”.



“Vậy sao?” Trên mặt Lôi Thế Hiên tràn đầy thần tình hưng trí ngang nhiên, Tiêu Dục Kỳ bên cạnh hắn không rõ duyên cớ rùng mình một chút — tên Hoàng Thượng tùy tiện làm bậy này lại đang có chủ ý gì rồi?



Quả nhiên, Lôi Thế Hiên lập tức đề xuất:



“Ở đâu có bán thủy đăng?”



“Gia, ở thượng du bên kia có”. Thị vệ nói.
“Cái kia…Xin hỏi các ngươi là nơi khác tới sao?” Xuân Huy hỏi.



“Đúng vậy a”.



“Như vậy a… Khó trách dám đi chọc gã…” Xuân Huy như có chút suy nghĩ mà lẩm bẩm.



Lôi Thế Hiên chọn mi, hỏi:



“Tên hạ lưu kia là ai?”



“Gã a, gã là độc sinh tử (con một) của Chu viên ngoại thủ phủ nơi này”. Xuân Huy nghiêm mặt nói: “Nghe nói gã có thân thích làm quan tại triều đình, cho nên vô cùng ngang ngược, nơi này không ai dám đắc tội gã”.



“Vậy sao?” Lôi Thế Hiên nhàn nhạt cười, hắn thật muốn xem xem là tên quan nào lớn mật như vậy, mặc kệ thân quyến của mình làm xằng làm bậy. Còn có cái gì Chu viên ngoại kia, cả nhà hắn lần này không hay ho rồi…



“Vị công tử này, ngươi hôm nay đắc tội tên kia, gã sẽ không chịu để yên, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận một chút…”



Thanh âm Xuân Huy kéo suy nghĩ của hắn lại.



“Đa tạ lời khuyên của ngươi”. Lôi Thế Hiên mỉm cười, hắn giống như chuyện gì cũng không phát sinh, thản nhiên xuất ra một khối điểm tâm, đưa đến bên miệng Tiêu Dục Kỳ.



“Dục Kỳ, a…”



“Ách…” Tiêu Dục Kỳ không được tự nhiên nuốt vào, Xuân Huy kia còn ở bên cạnh a, hắn làm sao bỗng nhiên lại muốn uy cho y, Hoàng Thượng làm việc thật đúng là vô chương khả tuần (không có chương mục gì cả, ý là thất thường).



Lôi Thế Hiên vừa uy Tiêu Dục Kỳ vừa quay đầu lại cáo biệt Xuân Huy.



“Tiểu hỏa tử (2), tái kiến”. (2: anh bạn nhỏ)



“Nga…Tái kiến”. Xuân Huy ngây ngốc mà nhìn họ rời đi.



“Dục Kỳ, ăn một chút nữa, a…”



“A…”



(phiên ngoại này tương đối dài PS: 5555 làm sao bây giờ ta hiện tại bồi dưỡng không ra hứng thú viết “Băng Tuyết tinh linh”)



Chú thích :



(1) lục đậu cao: 绿豆糕 : bánh đậu xanh