Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 3 :

Ngày đăng: 18:30 19/04/20


Ngựa hành tẩu mấy khắc chung, đi tới rừng cây bên ngoài mã tràng. Nơi này cũng trong phạm vi hoàng cung, nhưng bởi vì là chỗ hẻo lánh, bình thường đều ít có vết chân tới.



Lôi Thế Hiên dựa vào trí nhớ giá mã giữa cây cối rậm rạp tả xuyên hữu đột, Tiêu Dục Kỳ theo sát sau đó. Vó ngựa dẫm trên lá rụng phát ra tiếng vang tốc tốc, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng bay qua vài con sơn điểu, cũng truyền đến tiếng kêu bén nhọn lảnh lót của chúng.



Sau khi vượt qua mấy hàng khoan diệp thụ cao lớn, bọn họ rốt cuộc tới nơi — trước một gốc cây dong thụ dị thường cao lớn cổ xưa.



Dong thụ này cành lá rậm rạp tươi tốt, chiều rộng thân cây ít nhất năm người mới có thể vây quanh, vô số cành nhánh từ ngọn vây vươn ra, hình thành một cái thiên nhiên đại tán (dù).



Giữa cành lá rậm rạp, có thể mơ hồ nhìn thấy một gian thụ ốc đặc biệt xinh xắn.



Lôi Thế Hiên dừng dưới tàng cây, hắn không vội xuống ngựa, chỉ là nhàn nhã ngẩng đầu nhìn lên thụ ốc phía trên.



“Đã lâu không tới đây, không biết có tiểu điểu vào làm tổ hay không.” Hắn cười nói.



“Không thể nào… Lần trước cửa sổ đều đóng kín lắm.” Tiêu Dục Kỳ vừa nói, ở phía sau hắn xuống ngựa, kéo ngựa đi tới bên cạnh hắn.



Lôi Thế Hiên mỉm cười với y, hết sức tự nhiên mà ôm lấy y, Tiêu Dục Kỳ dễ dàng ôm hắn xuống ngựa.



“Ngươi khí lực càng lúc càng lớn…” Lôi Thế Hiên nhăn mặt nhăn mũi, tựa lên người hắn.



“Là điện hạ ngài không nặng”. Tiêu Dục Kỳ lắc đầu nói.



Tiêu Dục Kỳ để hắn đứng vững, chính y dắt ngựa của hai người đến một gốc cây nhỏ bên cạnh, cột chắc dây cương.



Lôi Thế Hiên ngồi trên rễ dong thụ nhô ra mặt đất, nhìn y không chuyển mắt.



Tiêu Dục Kỳ làm tốt công tác này xong, trở lại bên cạnh hắn.



“Phải… Đi lên sao?” Y lúng ta lúng túng hỏi.



Lôi Thế Hiên gật gật đầu, đứng lên đi đến bên một phía khác của dong thụ, một loạt dây thừng từ thụ ốc buông xuống.



Hắn quay đầu nhìn Tiêu Dục Kỳ, sau khi xác định y đã cùng qua đây, mới yên tâm mà leo lên trên. Tiêu Dục Kỳ ở dưới chuẩn bị hảo bảo hộ hắn.



Cuối cùng, Lôi Thế Hiên thuận lợi lên tới trên thụ ốc, hắn mở cửa gỗ ra, sau đó xoay người thúc giục Tiêu Dục Kỳ.



“Đi lên”.



“Được”. Tiêu Dục Kỳ đáp lại xong, nhanh nhẹn mà bám vào dây thừng, rất nhanh cũng lên tới.



Lên đến ngọn cây, y vừa mới dừng bước, đã bị nhân nhi nhanh nhẹn gấp rút kéo đi vào.



“Điện hạ…” Y khẽ gọi, bỗng nhiên bị lôi vào trong nhà khiến cho y nhất thời trọng tâm bất ổn, thiếu chút nữa áp trụ đối phương.



Lôi Thế Hiên đã chủ động ngồi trên nhuyễn mao thảm lót sàn, hắn để Tiêu Dục Kỳ nằm sấp trên người mình.



Hắn ôm quanh cổ Tiêu Dục Kỳ, càng không ngừng hôn lên đỉnh đầu y.



Loại sự tình này họ không phải là lần đầu tiên làm, thụ ốc này chính là vì để che tai mắt mà dựng nên.



Lúc Lôi Thế Hiên đề xuất muốn tới nơi này, Tiêu Dục Kỳ cũng đã biết phải phát sinh cái gì.



Chỉ là, khi Lôi Thế Hiên bắt đầu cởi y vật hai người ra —



“Điện hạ… Ta…” Tiêu Dục Kỳ cầm tay hắn, dục nghênh hoàn cự (1).



(1) muốn đón nhận nhưng còn kháng cự. Đây cũng là xu thế chung của các pé thụ nhỉ?! ^^



Lôi Thế Hiên mở cái miệng nhỏ hồng nhuận, nói:



“Ta nói rồi, ‘lúc này’ phải kêu tên của ta.”



“Không phải vấn đề này…” Tiêu Dục Kỳ luống cuống.



Lôi Thế Hiên xấu xa cười.



“Ai, ta đã biết… Ngươi là thẹn thùng thôi…”



“Ta…” Tiêu Dục Kỳ đang muốn nói gì, đã bị Lôi Thế Hiên xoay người đặt ở dưới, đối phương không chút nào ngại ngùng mà ngồi vắt qua trên người y.




Dục vọng Tiêu Dục Kỳ dần dần biến ngạnh phát nhiệt, y ở trên gối lắc lắc đầu, cảm thụ vừa nan kham lại vừa khoái hoạt làm cho y mau khóc ra.



“Điện hạ… Cầu ngài… Cầu ngài không cần…” Y cầu xin.



Lôi Thế Hiên hôn hôn cái miệng của y, động tác trên tay không có giảm bớt mà nói:



“Loại sự tình này có cái gì hảo thẹn thùng? Ngươi đã làm ta cũng từng làm a”.



“Thế nhưng… Thế nhưng…” Tiêu Dục Kỳ nức nở, y là từng có tự an ủi, kia là thiên tính nam nhân, không có biện pháp. Nhưng mà bị người khác như thế này…Hơn nữa đối phương còn là Thái tử điện hạ, bảo y có thể nào không thẹn thùng.



“Ngoan… Đừng khóc… Ta sẽ làm cho ngươi càng thoải mái…” Lôi Thế Hiên ôn nhu an ủi, bắt đầu lột khố tử của y.



Được giải thoát từ trong trói buộc, tiểu đông tây (vật nhỏ mà ai cũng biết =)) nhảy ra, Lôi Thế Hiên một phen cầm, không chút do dự hàm tiến miệng.



Động tác hắn khiến Tiêu Dục Kỳ sợ tới mức cơ hồ cắn đầu lưỡi chính mình..



“Điện hạ… Điện hạ ngươi làm cái gì…”



“Làm cho ngươi thoải mái a…” Hắn giọng nói mơ hồ.



“Nha!” côn th*t mẫn cảm bị hàm răng bén nhọn gặm trúng, Tiêu Dục Kỳ đau tới mức kêu lên.



Lôi Thế Hiên biết lộng đau y, vội vàng rời khỏi, hắn xoa nắn hàm dưới có điểm mỏi nhừ của mình, lẩm bẩm:



“Như thế nào khó như vậy? Trên sách nói rất dễ dàng a”.



“A…?” Tiêu Dục Kỳ thở phì phò, không rõ hắn chỉ cái gì.



Thân thể Lôi Thế Hiên lướt qua đỉnh đầu y, ở dưới gối đầu rút ra một quyển sách, mở ra xem xét.



“Ân… Nguyên lai là như vậy…Còn có thể như vậy mà… Hiểu được…” Hắn vừa nhìn vừa lầm bầm lầu bầu.



“Điện hạ…?” Tiêu Dục Kỳ không hiểu nội tình nhỏ giọng mở miệng.



“Dục Kỳ, chúng ta thử làm theo sách một chút.” Hắn đem sách mở ra cho y xem.



Tiêu Dục Kỳ sau khi thấy rõ mặt trên tranh minh hoạ lại lần nữa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch — cơ thể hai người nam nhân trần truồng đang dùng tư thế 69 mập hợp, bên cạnh còn có văn tự giải thích kỹ càng tỉ mỉ, có thể nói đồ văn tịnh mạo (tranh & chữ giống nhau).



“Này… Này… Này…”



“Đến, thử một chút”. Lôi Thế Hiên cũng cởi khố tử chính mình, hắn để Tiêu Dục Kỳ nằm xuống một chút, bản thân bò đến vị trí trên đầu y.



Tiêu Dục Kỳ thật sự khóc ra, vì cái gì y phải làm loại chuyện xấu hổ này? Y khóc thút thít cự tuyệt:



“Ta không cần làm, ta… Ách…”



Kháng nghị không có hiệu quả, lại bị côn th*t vừa ngạnh lại nhiệt không khỏi phân trần mà cắm vào cái miệng của y.



“A…Thật sự quá thoải mái…” Lôi Thế Hiên say mê nói, xoay mở cái mông làm cho vật cứng đi vào càng sâu, còn không quên ‘chỉ đạo’ y:



“Hấp chặt một chút, tránh răng nanh, dùng đầu lưỡi liếm…”



Tiêu Dục Kỳ một bên thút tha thút thít đáp, một bên bản năng nghe theo.



“Nga…Hảo bổng…Thật thoải mái…Vì cái gì ngươi vừa học đã…” Lôi Thế Hiên tán thưởng y, bản thân cũng cúi xuống, nuốt tiến dục vọng đối phương.



“Ân… Ân… A…”



Trong phòng xuân ý vô hạn, tràn ngập khí vị tình ái.



Bọn họ hấp dục vọng lẫn nhau, bởi vì hai người đều rất trúc trắc, không đến một khắc chung, liền cùng đạt tới cao trào, bắn ra trong miệng đối phương…



Kia là bọn hắn lần đầu tiên thân thể thân mật tiếp xúc, sau Lôi Thế Hiên nói với Tiêu Dục Kỳ, hắn là nhìn lén đông cung đồ (xuân hoạ) của Hoàng thúc, thấy rất kỳ lạ cho nên mới muốn cùng y thử một chút. (nghe nói Ngũ đệ đương kim Hoàng thượng cũng hảo nam sắc).



Từ đó về sau, hai người liền trầm mê loại hành vi này (chủ yếu là Thái tử điện hạ thích). Thỉnh thoảng trong sách viết ‘Thiết tha giao lưu’, đương nhiên dưới rất nhiều tình huống Tiêu Dục Kỳ đều là người bị ép buộc…Nhưng mà y không thể phủ nhận chính mình quả thật cũng thích thú.



Trên sách giới thiệu rất nhiều kỹ xảo phương pháp, tuy nhiên, bọn họ đến nay còn chưa làm được ‘Bước cuối cùng’… Lôi Thế Hiên dường như có ‘kế hoạch’ khác…