Ngự Tứ Lương Y

Chương 102 : Y án dược đường

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu dùng bữa tối xong liền đến hậu viện thăm Lông Xù, chuẩn bị về viện tử nghỉ ngơi.



Nửa đường lại bị người chặn lại.



“Tiểu đệ bái kiến Đại ca Đại tẩu.” Một nam tử trẻ tuổi chắn trước mặt hai người, khom lưng vái chào, mỉm cười nói.



Tiêu Ngự nhìn gương mặt kia có mấy phần giống Tạ Cảnh Tu, suy nghĩ một lát mới nhớ ra thân phận người này.



Đây là thứ đệ của Tạ Cảnh Tu, cũng là nhi tử Vương gia yêu thích nhất, Tạ Cảnh Lâm.



Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu hết sức lạnh nhạt gật đầu rồi tiếp tục đi. Tiêu Ngự liền răm rắp học theo, thờ ơ đuổi Tạ Cảnh Lâm đi rồi vội vàng đuổi theo Tạ Cảnh Tu.



Tạ Cảnh Lâm không để ý, đi theo bên cạnh, mặt vẫn mỉm cười, hỏi, “Đại ca muốn đến thỉnh an phụ thân sao Tiểu đệ cũng đang định qua đó, vậy đi chung đi.”



Tạ Cảnh Tu chỉ nói, “Không đi.” Rồi dẫn Tiêu Ngự trực tiếp bỏ về.



Tạ Cảnh Lâm dừng bước, ý cười trên mặt dần phai nhạt.



Nô bộc đằng sau tiến lên nói, “Nhị gia, ngươi biết rõ tính tình Đại thiếu gia mà, Vương gia cũng không để ý, tội gì ngươi phải đi trêu chọc y, vô duyên vô cớ chuốc bực vào người.”



“Y có thể quá đáng, nhưng ta phải lấy lễ tiếp đãi.” Tạ Cảnh Lâm lại cười, ánh mắt nhìn theo bóng hai người đang khuất dần.



Bóng Tạ Cảnh Tu hắn nhìn quen rồi, còn vị kia, “Đại tẩu” của hắn trên danh nghĩa…



“Thật thú vị…” Tạ Cảnh Lâm cười khẽ.



Nô bộc không hiểu, “Cái gì”



Tạ Cảnh Lâm cười nói, “Không có gì. Đi thôi, đến thỉnh an phụ vương.”



Tiêu Ngự một đường đi theo Tạ Cảnh Tu, lén quan sát sắc mặt y, lúc về đến phòng hai người, nhịn không được hỏi, “Ngươi rất không muốn gặp Nhị thiếu gia hả”
“Thế tử…”



“Ta đưa ngươi qua đó…” Tạ Cảnh Tu nói.



Liễu Trường Thanh vội từ chối, “Ta đi cùng Phượng đại phu được rồi. Chỉ một cái phủ Thị lang thôi, ta nghĩ chắc cũng dễ vào. Tạ huynh chỉ cần phái vài thị vệ bảo vệ an toàn cho Phượng đại phu là được.”



Phủ Trường Ninh bá của hắn không giao hảo với phủ Nguyên Vương, Liễu Trường Thanh cũng ngại để Tạ Cảnh Tu quản lý chuyện Ngô gia.



Tạ Cảnh Tu đã đứng dậy kéo Tiêu Ngự ra ngoài.



“Liễu huynh ngồi chờ một lát, ta và Phượng đại phu về thay y phục.”



Tiêu Ngự bị Tạ Cảnh Tu kéo thẳng về phòng ngủ, gọi người hầu thay y phục cho hai người.



“Ta thấy cách của Liễu đại nhân rất được, Thế tử không cần phải đi đâu.” Tiêu Ngự nói, “Nghe nói tiểu thiếp của Ngô thị lang là thứ nữ nhà quý nhân, không biết là nhà nào Chẳng may trở mặt thì dù Thế tử không để ý cũng sẽ gặp phiền phức.”



Quan trọng nhất cũng không phải tiểu thiếp kia, mà là quan hệ thông gia của hai tộc, thông thường đều liên quan đến lợi ích đôi bên.



Hắn đi cứu Ngô phu nhân xuất thân thôn dã, như vậy sẽ cản trở lợi ích của rất nhiều người. Hắn muốn hành y cứu người, nhưng tuyệt đối không muốn vô cớ kéo kẻ thù về cho Tạ Cảnh Tu.



Tạ Cảnh Tu nhếch cằm để người hầu thay y phục, con ngươi hổ phách nhìn Tiêu Ngự, mỉm cười nói, “Ngọc Nhi không cần lo lắng.”



Tiêu Ngự thấy y chẳng có vẻ gì là bối rối, lại càng thêm rầu rĩ.



“Thế tử cảm thấy phủ Thị lang chẳng là cái gì sai Nhưng con kiến cắn người cũng đau, Thế tử đừng tự cao tự đại.”



“Yên tâm đi.” Tạ Cảnh Tu đến bên Tiêu Ngự, vẫy lui người hầu, tự mình gài nút áo cho hắn, chỉnh sửa vạt áo xong lại kéo hắn ra ngoài.



Tạ thế tử không muốn giải thích, cũng không định thay đổi chủ ý, Tiêu Ngự cũng đành mặc kệ y.



Hồ Điệp ở lại Vương phủ, Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự cùng cưỡi ngựa, Liễu Trường Thanh dẫn đường, đồng loạt chạy đến phủ Ngô thị lang.