Ngự Tứ Lương Y

Chương 105 : Tạm thời xa cách

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Tiêu Ngự nhìn tình hình trong viện, kinh ngạc tròn mắt, đến bên cạnh Tạ Cảnh Tu.



“Xảy ra chuyện gì vậy Mọi người đang làm gì”



Tạ Cảnh Tu cười nói, “Đó là nhi tử của Ngô phu nhân.”



Tiêu Ngự nhìn Ngô Hữu Quân đánh cho Ngô thị lang và tiểu thiếp của hắn quỷ khóc sói gào, tình cảnh thật sự rất buồn cười.



“Không nghĩ Ngô thiếu gia ra tay sảng khoái như vậy.” Tiêu Ngự hít một hơi.



Trước lúc làm quan, Ngô thị lang là một thư sinh nghèo nhà chỉ có bốn bức tường, kém xa Phượng Vân Phi năm đó. Bởi vậy, Ngô Hữu Quân lớn lên ở nông thôn, trong mắt trong tâm chỉ có mỗi mình Ngô phu nhân, quy củ lễ giáo gì đó gã chẳng thèm để vào mắt, xưa nay đã thích cố tình làm bậy như vậy rồi.



Nhưng lần này gã ra tay đánh cả Ngô thị lang, chỉ sợ gặp rắc rối to.



Tạ Cảnh Tu đánh giá Ngô Hữu Quân một lúc, hỏi Liễu Trường Thanh, “Bằng hữu này của ngươi hiện tại đang nhậm chức ở đâu”



Liễu Trường Thanh không ngờ Tạ Cảnh Tu lại hỏi han Ngô Hữu Quân, liền đáp, “Hắn đang nhậm chức ở đội tuần vệ, tuần tra kinh thành mỗi tối, tính ra cũng chẳng bằng tên lính quèn, chỉ làm kiếm cơm thôi.” Suy nghĩ một hồi lại nói, “Ngô huynh là người thô kệch, xưa nay chỉ làm việc theo tâm trạng, hoàn toàn không tuân thủ lễ nghi quy củ. Nếu không phải hắn trời sinh dũng mãnh, lại từng tập võ mấy năm với tăng nhân sơn dã thì không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi. Nếu Tạ huynh muốn kết giao với người này, ta còn sợ hắn mạo phạm Tạ huynh.”



Hắn là Thế tử Trường Ninh bá lại quen biết với Ngô Hữu Quân cũng do một trận ẩu đả, Liễu Trường Thanh biết Tạ Cảnh Tu xưa nay cao ngạo thanh lãnh, hắn cảm giác hai người này khó mà ở chung được.



Tạ Cảnh Tu không nói gì thêm, Tiêu Ngự nhìn bộ dạng hung ác đánh đến đỏ mắt của Ngô đại thiếu gia, hơi lo lắng nói, “Cái kia… hắn sẽ không đánh chết người đấy chứ”



Liễu Trường Thanh cũng sợ xảy ra chuyện, tốt xấu gì Ngô thị lang cũng là mệnh quan triều đình, Lý Yên Linh lại là người của Lý gia, mặc dù chỉ là thứ nữ của chi thứ không được trọng dụng nhưng nếu nàng chết trong tay Ngô Hữu Quân, Lý gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.



Liễu Trường Thanh vội chạy đến ngăn cản Ngô Hữu Quân, luôn miệng nói, “Đủ rồi đủ rồi, Ngô huynh, xả giận xong thì ngừng tay thôi. Dù gì Ngô đại nhân cũng là phụ thân ngươi, bị truyền ra ngoài còn không phải ngươi gặp bất lợi sao.”



Ngô Hữu Quân bị Liễu Trường Thanh cường ngạnh chế trụ, tuy không cam lòng nhưng cũng không dám đánh Liễu Trường Thanh. Liễu Trường Thanh là thư sinh văn nhược, làm sao chịu nổi thiết quyền của gã.



Ngô Hữu Quân chỉ có thể mặc cho Liễu Trường Thanh kéo qua một bên, đôi mắt vẫn tàn nhẫn trừng lên, chỉ vào Lý Yên Linh rên la lăn lóc dưới đất, “Lý thị, ngươi nhớ cho kỹ, nếu mẹ ta bị thương một cọng lông thôi ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi! Lão tử xưa nay không quan tâm chuyện mẹ ta tranh chấp với đôi gian phu *** phụ các ngươi, vậy mà các ngươi dám cố ý hãm hại lão nhân gia! Sớm biết có hôm nay, lão tử đã sớm tiễn đôi cẩu nam nữ các ngươi đến tây thiên rồi!” Mắng xong lại hung hăng nhổ lên người Lý Yên Linh.



Liễu Trường Thanh nghe không lọt nổi, nhíu mày, “Được rồi được rồi, như vậy là đủ rồi. Tốt xấu gì cũng là phụ thân ngươi, giết hắn phải đền mạng đó biết không hả Có bị ngu không, hung dữ cái gì nữa.”



Ngô Khải tức đến run người, hai chân bị đánh đau đến vã mồ hôi lạnh, người hầu thấy Ngô Hữu Quân đã bị kiềm chế, nơm nớp lo sợ chạy qua đỡ hai vị chủ nhân đứng dậy.




Một tiểu lại trẻ tuổi cười nói, “Mấy hôm trước, nương tử ta xuất kinh đến miếu tạ thần còn tình cờ gặp Vương phi, có lẽ Vương phi cũng muốn vội vã bồng cháu cưng rồi.”



Tạ Cảnh Tu lẳng lặng nghe, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, cười như không cười, cũng nương theo mọi người mấy câu.



Buổi trưa, một tiểu lại chạy ra từ Đại Lý Tự, vội vàng đến nha môn Binh mã ty.



“Ta tìm Vệ thống lĩnh.” Nói với người bên trong, tiểu lại đứng hầu ở cửa bên, chốc sau có người từ trong bước ra.



“Đây là hội thoại hôm nay của Tạ thế tử và nhóm đồng liêu.” Tiểu lại kín đáo tuồn một cuộn giấy cho Vệ thống lĩnh rồi vội vã rời đi.



Vệ thống lĩnh thu hồi cuộn giấy, bất mãn lắc đầu, lầm bầm thành tiếng, “Thật chẳng biết phu nhân điều tra Tạ thế tử mỗi ngày làm cái gì.” Tạ thế tử nào dễ dàng điều tra như vậy, hắn tốn sức lực chín trâu hai hổ mới tìm được lỗ hổng trong Đại Lý Tự, ghi lại chuyện vặt vãnh hằng ngày của Tạ thế tử. Nếu không phải phu nhân nhà hắn cách y cả thế hệ, Vệ thống lĩnh còn nghi ngờ phu nhân cũng coi trọng cái mã đẹp của Tạ Cảnh Tu.



Đến chạng vạng, cuộn giấy đã được truyền vào một phủ đệ, chính là phủ An quốc công quyền thế như mặt trời ban trưa.



Chủ viện hậu viện, giữa đại sảnh.



Phượng Vân Ninh trán đội mũ ngọc, mặc xiêm y rộng thùng thình, thoải mái dựa ghế lót đệm mềm.



Nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái bụng hơi nhô lên dưới lớp áo.



Phượng Vân Ninh vẻ mặt đắc ý vỗ về bụng, một tay mở cuộn giấy được Vệ thống lĩnh truyền đến, đọc lướt qua nhanh như gió.



Nàng sai người điều tra Tạ Cảnh Tu đã lâu, tin tức đưa về toàn là lông gà vỏ tỏi vô dụng, nhưng nội dung hôm nay lại khiến mắt nàng sáng lên.



Nhũ mẫu Khâu thị của Phượng Vân Ninh thấy thế, tiến lên hỏi, “Phu nhân, Vệ thống lĩnh đã tra ra cái gì”



Phượng Vân Ninh đưa giấy cho Khâu đại nương tự đọc. Khâu đại nương xem xong, chậm rãi thu hồi cuộn giấy, nhìn Phượng Vân Ninh, “Phu nhân, vậy…”



“Xem ra, Nguyên Vương thế tử vẫn chưa biết thân phận của Phượng Chiếu Ngọc.” Phượng Vân Ninh vỗ bụng, cười lạnh, “Nhũ mẫu nói đúng, bây giờ người không dám cho ai biết thân phận thật là Phượng Chiếu Ngọc chứ không phải ta. Người phải lo lắng nhất chính là hắn. Một khi thân phận bị vạch trần, chẳng cần ta phải tốn công ra tay, Nguyên Vương thế tử hôm nay có yêu thích “nàng” nhiều đến mấy cũng sẽ nổi trận lôi đình!” Tâm tư nam nhân, không ai hiểu rõ hơn nàng.



Khâu đại nương cẩn thận đốt cuộn giấy thành tro, bấy giờ mới cười nói, “Phu nhân nói phải, phu nhân đừng bận lòng vì chuyện kia nữa. Hiện tại phu nhân mang thai tiểu công tử, không biết Hầu gia vui mừng bao nhiêu, chờ tiểu công tử bình an chào đời, sẽ không còn ai uy hiếp được phu nhân nữa.”



Phượng Vân Ninh đắc ý híp mắt, vuốt ve cái bụng phình lên.