Ngự Tứ Lương Y

Chương 112 : Bụi trần lắng đọng

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Phượng Vân Ninh chậm chạp đứng dậy, vuốt tóc mai tán loạn, nhìn thẳng An Tại Thanh.



“Hầu gia, ta chỉ hỏi một câu, ngươi có tin ta không”



An Tại Thanh trầm mặt, không nói lời nào.



Hắn không phải người giỏi khống chế cảm xúc, hắn chỉ có thân phận cao quý và diện mạo tuấn tú chứ lòng dạ không thâm độc, thủ đoạn không tàn nhẫn, tâm chí không kiên định.



Hắn không nói tiếng nào không phải vì tâm cơ thâm trầm, mà là hắn đang do dự. Phượng Vân Ninh thầm lấy làm may mắn.



“Chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn ngụy biện gì nữa” Âm thanh lạnh lẽo vang lên. Lộ Yên Nhiên, nữ nhân vô dụng không giữ nổi phu quân, không giữ được vị trí chính thất, mười mấy năm qua làm rùa rụt cổ trong viện tử không màng thế sự, hèn mọn phục tùng mà nàng chưa từng để vào mắt lúc này ung dung mặc áo gấm ngồi trên ghế cao, tràn ngập khinh bỉ nhìn nàng.



Phượng Vân Ninh nghiến răng, “Lộ thị, ngươi cho là ngươi bịa đặt tội danh là có thể giẫm ta dưới chân sao Ta vẫn là chủ mẫu của ngươi, ngươi chỉ là thiếp thất mà thôi!”



“Chủ mẫu Ngươi lấy tư cách gì làm chủ mẫu! Bát tự ngươi có được cúng tế trước Phật đường không Ngươi có được phụ mẫu cử người làm mai mối không Ông mai bà mối của ngươi là ai! Nạp thái, vấn danh, nạp cát, thỉnh kỳ, nạp tế, thân nghinh(*) ngươi có thực hiện đầy đủ không!” Lộ Yên Nhiên vẫn luôn trầm mặc đột nhiên bộc phát, cười lạnh chất vấn, “Phượng thị, ngươi thấy ngươi đủ tư cách làm chủ mẫu hay sao! Ngươi chỉ được kiệu nhỏ nâng vào phủ An quốc công, ngươi làm chim khách cướp tổ chim gáy mười mấy năm rồi, nay cũng nên trả lại đi thôi!”



(*)Sáu lễ trong hôn nhân thời xưa, theo Chu Công lục lễ. Chi tiết bên dưới.



Mặt Phượng Vân Ninh lúc xanh lúc trắng, oán hận trừng Lộ Yên Nhiên.



Sao nàng có thể không hiểu được, cái gọi là chó cắn người tài, nàng hiểu rõ nhất.



Sắc mặt An Tại Thanh cũng không mấy dễ nhìn, ánh mắt nhìn Lộ Yên Nhiên ẩn ý nhắc nhở.



Bởi vì năm đó hắn ái mộ Phượng Vân Ninh nên mới làm trái tôn ti trật tự, rước nàng vào phủ, giờ trở thành trò hề, Lộ Yên Nhiên nói vậy tức là thể diện hắn cũng bị ảnh hưởng.



Lộ Yên Nhiên không nhìn hắn, chỉ phất tay, bảo người hầu trình chứng cứ lên.



Đó là thư từ qua lại của Phượng Vân Ninh và Phượng Vân Phi, dù không đề cập đến việc tráo con nhưng có nhắc đến chuyện năm xưa Phượng Vân Ninh dùng thuốc trợ sản. Có cả thông tin về thôn trang nuôi dưỡng thai phụ và lời kể của bà đỡ đã đỡ đẻ cho Phượng Vân Ninh, nói nàng sinh được một nhi nữ, không phải nhi tử.



Ánh mắt Phượng Vân Ninh tức khắc xoay vần. Bà đỡ kia, nàng đã sớm ra lệnh cho Phượng Vân Phi không được lưu lại, không ngờ hắn lại không xuống tay!



“Tất cả những thứ này toàn là ngụy tạo!” Phượng Vân Ninh lạnh lùng nói, “Ta là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi là cái thá gì chứ! Chỉ bằng những thứ này mà muốn nói xấu ta sao, ngươi nằm mơ à!”



Lộ Yên Nhiên quay đầu nhìn An Tại Thanh.



“Hầu gia, có tin hay không đều do Hầu gia phán quyết.”




“Tiện nhân, bây giờ ngươi còn dám lấy Lý quý phi ra uy hiếp bản hầu sao!” Vẻ mặt An Tại Thanh chưa bao giờ âm trầm như lúc này, “Ngươi thật sự cho rằng phủ Quốc công trăm năm thế gia ngoại trừ làm con chó cho Lý gia thì không còn con đường thứ hai sao! Cũng chỉ là hạng bám váy nữ nhân mưu cầu địa vị từ nghèo khó vươn lên, Lý gia kia là cái rắm gì! Người đâu, đổ thuốc câm vào miệng nàng, bản hầu ngược lại muốn xem nàng làm thế nào để trò chuyện với Lý quý phi!”



Phượng Vân Ninh trừng lớn cặp mắt đỏ ngầu, quên cả giãy dụa than đau, chỉ yên lặng nhìn An Tại Thanh.



Nàng đã thấu hiểu nam nhân này từ lâu, sao cũng không tin được An Tại Thanh sẽ đối xử với nàng như vậy.



Phủ An quốc công chỉ là con chó dưới trướng Lý tướng, An Tại Thanh còn phải nhờ nàng nịnh hót Lý quý phi cầu mở đường quan.



Nhưng hôm nay, nam nhân nhu nhược vô dụng này cứ như ăn gan hùm mật gấu, ngay cả Lý gia cũng không để vào mắt.



Lần này đám nô bộc không nhún nhường nữa, mặc kệ Phượng Vân Ninh giãy nãy chửi rủa, nhanh tay nhanh chân kéo Phượng Vân Ninh xuống dưới, Khâu đại nương không chờ người kéo, mặt trắng bệch tự giác theo sát Phượng Vân Ninh.



An Tại Thanh xám mặt đứng giữa sảnh đường một lúc lâu, một quản gia chần chừ bước vào, cẩn thận hỏi, “Hầu gia, chuyện này… Đại… Thiên Vũ thiếu gia phải làm thế nào đây”



An Thiên Vũ đã không phải con trai của Hầu gia thì cái danh Đại thiếu gia dĩ nhiên không thể gọi nữa.



Trong mắt An Tại Thanh liền hiện ra hình ảnh gương mặt tầm thường nhút nhát, lòng lại buồn bực.



“Trước hết cứ nhốt hắn trong viện, ta không cho phép thì không được ra khỏi cửa nửa bước!”



Quản gia nhận mệnh, vội chạy đi sắp xếp.



An Tại Thanh tâm thần không yên đi tới đi lui trong sảnh một lát, cuối cùng vẫn ra khỏi cửa, đến viện tử của Lộ Yên Nhiên.



Xưa trong việc giá thú có 6 lễ: lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tế, thỉnh kỳ và thân nghinh.



1- Lễ nạp thái: đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy.



2- Vấn danh: theo đúng nghĩa chữ vấn danh, lễ này cốt để nhà trai hỏi rõ tên, tuổi người con gái và mẹ đẻ người ấy, để biết rõ hơn về thân thế cũng như sự giáo dục của người này.



3- Nạp cát: lễ này có nghĩa là nhà trai đã bói được quẻ tốt về hôn nhân giữa đôi trai gái.



4- Thỉnh kỳ: lễ này có mục đích xin nhà gái ấn định ngày làm lễ cưới dựa theo ngày tháng tốt xấu.



5- Nạp tế: đưa sính lễ tới nhà gái.



6- Thân nghinh: là lễ đón dâu về nhà trai.