Ngự Tứ Lương Y

Chương 114 : Xung đột thăng cấp

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Cửa hiệu cháo thuốc Quảng An đường bị người phá hoại, lương thực và dược liệu tồn kho rất nhanh bị cướp sạch, chỉ còn lại những gian nhà lung lay sắp đổ.



Những gian nhà này vốn là cửa hiệu cháo thuốc của y quán Giản gia, Tạ Cảnh Tu cho người trùng tu, xây thành nhà lợp ngói lát đá xanh, trong mắt dân chúng lầm than cũng khá có giá trị.



Có mấy thôn dân muốn leo lên gỡ mái ngói, Giản lục tiểu thư bất chấp hỗn loạn che chắn phía trước, giải bày lợi và hại cho quần chúng, cuối cùng khuyên được đám thôn dân hừng hực khí thế lui quân.



Tiêu Ngự nhận được một phong thư do Giản lục tiểu thư viết, ngôn từ tuy khách khí nhưng kiên quyết, muốn mượn những gian nhà trống đó để vận chuyển thóc gạo của Giản gia vào, tiếp tục phát cháo thuốc, trấn an lòng dân.



Tiêu Ngự thả thư lên bàn, khẽ nhíu mày.



Không phải hắn tiếc mấy gian nhà đó, cũng không quan tâm cái danh lương thiện rơi xuống đầu ai, nhưng hành động này của Giản lục tiểu thư rốt cuộc là thuận theo tình thế hay rắp tâm sắp đặt Tiêu Ngự nghĩ không ra.



Gần đây Bách Linh nhận ra khá nhiều chữ, đương nhiên cũng đọc được chữ trong thư, tức tối nói, “Giản lục tiểu thư này rốt cuộc muốn làm gì đây Nàng cho rằng cướp lại cửa hiệu, đoạt lại thanh danh, bôi nhọ công tử thì có thể gả cho Tạ thế tử hay sao Đúng là mơ mộng viển vông!”



Tiêu Ngự bật cười, “Ngươi cũng biết nhiều ghê.”



Bách Linh nghiêm túc nói, “Công tử không coi chuyện đó là to tát nhưng ta rất để tâm. Đám nữ tử nhà cao cửa rộng này, bất kể các nàng làm gì nhưng mục đích chỉ có một. Không phải muốn lấy chồng tốt thì cũng muốn chế ngự tâm tư phu quân, chẳng có ai là Bồ Tát sống đâu.” Bách Linh lắc lắc ngón tay, đắc ý nói, đột nhiên im bặt, cảm thấy có gì đó không đúng, hồi lâu sau mới nhớ công tử nhà mình hình như cũng là “nữ tử nhà cao cửa rộng”, vội hoảng hốt sửa miệng, “Đương nhiên công tử không phải loại người như vậy.”



Tiêu Ngự cảm giác cô nhóc Bách Linh sắp bị thân phận hắn làm cho lẫn lộn tâm trí rồi, bây giờ đến Tần Cánh giáp mặt hắn cũng không còn đỏ mặt ngượng ngùng nữa, chẳng lẽ đây là lý do Tạ Cảnh Tu luôn để hắn mặc nam trang Để mọi người bất tri bất giác đón nhận thân phận thật của hắn



Cơ thể này càng lúc càng lớn, tuy bị Phượng Vân Ninh bỏ thuốc mà phát dục trễ nhưng đặc trưng nam tính ngày càng rõ ràng, Tiêu Ngự cảm thấy hắn không che giấu được lâu nữa.


Lúc Quảng An đường tiếp nhận thay y quán Giản gia thì bọn chúng không dám hoành hành. Lúc trước cũng không có quy định của Tạ Cảnh Tu nên không xảy ra bất bình.



Bây giờ Quảng An đường ra điều kiện nghiêm ngặt gạt bỏ đám lưu manh ra ngoài để bảo đảm nhu cầu cho dân chúng, tình thế không như trước, mọi người lại bất mãn nổi dậy.



Mấy ngày nay, trước cửa hiệu Giản gia thường xuyên có tiểu nhân đến gây gổ, hôm nay cuối cùng cũng bùng phát bạo loạn, thôn dân có mặt ở đó bị kẹt trong hiện trường đánh nhau, bị binh khí đả thương vỡ đầu chảy máu, có vài người còn trọng thương bất tỉnh.



Trưởng thôn phái đôi phu thê lớn tuổi thường xuyên vào kinh thành bán đồ ăn bôn ba suốt đêm, họ quen đường quen lối, biết đại phu Quảng An đường tinh thông chữa ngoại thương, huống chi nơi đó cũng là nguyên nhân gây xung đột, mấy người trẻ tuổi trong thôn đứng ngoài cửa hiệu Giản gia chê bai Giản gia không bằng Quảng An đường, nói Giản gia mới là hạng mua danh chuộc tiếng, chứa chấp lưu manh côn đồ, thế là bùng nổ xích mích không thể cứu vãn.



Tiêu Ngự giật giật bàn chân đau nhức, ngày xưa hắn cũng từng trèo đèo lội suối mà vẫn không thở loạn, đến thế giới này làm “Phượng đại tiểu thư” quá lâu rồi, ngay cả thể lực cũng không bằng lúc trước nữa.



Nhị Cửu xưa nay không ủng hộ việc hắn dễ mềm lòng, lần này càng trực tiếp biểu lộ bất mãn, có điều Tiêu Ngự muốn đi, hắn cũng đành phải sắp đặt thị vệ bảo hộ dọc đường.



Tuy bây giờ không thấy ai nhưng Tiêu Ngự biết tiểu đội Nhị Cửu dẫn theo đang núp đâu đó trong bóng tối.



Nhị Cửu không hổ là thuộc hạ thân tín của Tạ Cảnh Tu, không vì những người kia là thường dân tay không tấc sắt mà xem thường. Nhị Cửu cho là hắn không hiểu nguy hiểm là gì nên mới chạy đi chữa thương, thật ra Tiêu Ngự biết loại bạo lực mang tính quần thể này rất dễ thăng cấp thành nghiêm trọng, đến lúc đó thì mục đích và ước muốn ban đầu đều là mây bay, trong đầu họ chỉ còn ý nghĩ đánh đến chết thì thôi.



Nếu không có vệ đội của Tạ Cảnh Tu, hắn cũng không dám đến thôn.



Dù hiện tại hắn cũng phải suy tính hết nửa ngày, xem đến lúc gặp thôn dân rồi phải đối đáp như thế nào để bình ổn loại bạo loạn tâm lý mang tính quần thể này.



Cũng may thôn trấn này do nhiều gia tộc cai quản, những lão nhân sống lâu trong thôn có uy vọng tuyệt đối, muốn lên tiếng cũng không khó.



Đám thôn dân nhất thời kích động kia nhất định không ngờ nổi mình đã chọc phải tai họa gì.