Ngự Tứ Lương Y

Chương 120 : Thái y hội chẩn

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Tiêu Ngự lấy kéo cẩn thận cắt ống quần Lâm Hiển, để lộ vết thương. Miệng vết thương máu thịt be bét, vụn kim loại hình lưỡi dao găm trong thịt, nhìn hết sức đáng sợ.



Các cấm vệ Vũ lâm quân vây quanh Lâm Hiển thấy được vết thương, không khỏi hít vào khí lạnh.



“Vết thương nhiễm trùng nghiêm trọng, phải khử trùng may lại ngay.” Tiêu Ngự nhíu mày, lấy băng vải cột chặt đùi Lâm Hiển để cầm máu.



Dòng máu đen nháy mắt tuôn ra từ vết thương, Lâm Hiển bị đau mà rên một tiếng, hơi lấy lại ý thức.



“Lâm thống lĩnh, ngươi thấy sao rồi” Nhị Cửu tiến lên, quan tâm hỏi.



Tiêu Ngự dùng ngón tay ấn vào vị trí động mạch dưới háng, máu tạm thời ngừng chảy, lại hỏi cấm vệ bên cạnh Lâm Hiển, “Lâm tướng quân bị thương bao lâu rồi”



“Chắc là hơn một canh giờ.” Người kia nhíu mày nhìn vết thương trên đùi Lâm Hiển, gương mặt cương nghị khó giấu nổi kinh hoảng.



Trọng thương như vậy, e là lành ít dữ nhiều. Bọn họ đều là người quanh năm liếm máu trên lưỡi đao, bị thương như cơm bữa, vết thương nào có thể sống, vết thương nào chỉ có thể chờ chết, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.



Lúc mới bị thương là ban đêm, nhìn không rõ thương tích, chỉ bôi thuốc bột cầm máu rồi giụa ngựa về kinh thành tìm Thái y. Bây giờ trời sáng sủa, thấy được miệng vết thương khiến tim chùng nhịp kia, mọi người không khỏi đỏ hốc mắt, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.



Tiêu Ngự buông lỏng băng vải một lát, lại cột chặt, phân phó, “Lập tức đưa người đến Quảng An đường, phải giải phẫu ngay.”



Hơn một canh giờ là vẫn chưa đến bốn tiếng, cơ hội sống vẫn rất lớn.



“Tại hạ Tiêu Vĩnh Chương.” Cấm vệ trẻ tuổi luôn canh giữ bên người Lâm Hiển tự giới thiệu, nhìn Tiêu Ngự lại hỏi Nhị Cửu, “Xin hỏi vị này là”



“Ngươi gọi ta Phượng đại phu là được.” Tiêu Ngự cười nói, “Trước hết hãy đỡ Lâm tướng quân lên xe ngựa của chúng ta, nhanh chóng chở đến Quảng An đường.”



Mặc dù Tiêu Vĩnh Chương không quá tin tưởng thiếu niên tuấn tú này y thuật cao minh đến đâu, nhưng danh tiếng Quảng An đường hắn đã từng nghe nói.



Tạ thế tử vì muốn làm vui lòng Thế tử phi nên mới thành lập y quán, chữa trị được những chứng bệnh không thể tưởng tượng nổi, nghe nói còn cứu sống một nam nhân tự sát, tay nghề không thể phủ nhận là tuyệt diệu.



Tiêu Vĩnh Chương và hai tên thuộc hạ cùng cẩn thận nâng Lâm Hiển lên xe ngựa của Tiêu Ngự, một người do dự nói, “Tiêu phó thống lĩnh, vẫn nên… tìm Thái y đến xem vết thương cho Lâm thống lĩnh đi.” Một y quán dân gian, dù do Nguyên Vương thế tử phi điều hành nhưng làm sao bì được Thái y viện tuyển chọn tinh anh trong ngàn vạn danh y



Chẳng hạn như Giản lục tiểu thư danh tiếng vang xa, nắm giữ y thuật Giản gia, phong thái thiện lương nhân từ, được các quý phu nhân và dân chúng hết lời tán dương.



Nhưng trong mắt bọn họ, những người này chẳng khác gì đám trẻ nít diễn xiếc mua vui, cũng chỉ là thủ đoạn tranh sủng của đám nữ nhân mà thôi. Sau khi Giản đại phu qua đời, mỗi khi có việc liên quan đến sinh tử, bọn họ tuyệt đối không dám đặt chân vào y quán Giản gia.



Trong lòng Tiêu Vĩnh Chương cũng nghi ngờ, nhìn Tiêu Ngự, lại chậm chạp gật đầu, “Ngươi mau vào cung thỉnh cầu Hoàng thượng, mang Thái y đến Quảng An đường hội chẩn.”



Nhị Cửu thấy Tiêu Vĩnh Chương đưa ra biện pháp phòng ngừa, vì hai người Lâm Tiêu đều là bằng hữu của hắn nên Nhị Cửu lúng túng nhìn Tiêu Ngự.



Hắn hiểu Tiêu Vĩnh Chương chỉ muốn đảm bảo không để phát sinh sơ sẩy, nhưng mà… Thế tử phi thật lòng thật dạ, thậm chí không hề lo lắng việc này có thể đem lại phiền phức cho mình.



Không tin tưởng thẳng thừng như vậy thật sự làm người ta khó xử.



Nhưng Tiêu Ngự chỉ mỉm cười với hắn, kéo Bách Linh lên xe, để Nhị Cửu đánh xe chạy về Quảng An đường. Các cấm vệ Vũ lâm quân còn lại theo sau xe ngựa của thị vệ Vương phủ, đoàn người rầm rộ thẳng tiến Quảng An đường.



Đầu phố xuất hiện một chiếc xe ngựa gỗ lim sơn son, trang trí tao nhã, màn lụa như nước rũ xuống cửa ra vào và cửa sổ.



Góc màn vén lên, gương mặt hai thiếu nữ thị tỳ lấp ló sau màn.



Một tỳ nữ mặt lộ rõ khinh thường, quay đầu nhìn người trong xe, “Tiểu thư, quả nhiên người kia lại muốn chơi trội.”



Nữ tử trong xe mặt mày tú lệ, phong thái đoan trang, mũ mạng lụa dài cầm trên tay, không phải Giản lục tiểu thư thì là ai.



Nha hoàn Bán Hạ hừ một tiếng, “Ta thấy là nàng bị quỷ nhập rồi. Cho rằng dựa vào y thuật mà cướp được Tạ thế tử từ tay tiểu thư, bây giờ lại càng vênh váo. Sao nàng không biết sợ, dù Thế tử yêu thích tài năng bất phàm của nàng, nhưng nàng đã qua đêm ở ngoài thành, trị thương cho lũ thôn dân hương dã chưa nói, bây giờ còn làm ra hành động mờ ám với Lâm tướng quân giữa thanh thiên bạch nhật. Đừng nói Vương phi không chịu được, nếu Thế tử mà biết e cũng sẽ trách nàng không tuân quy củ.”



Nha hoàn còn lại là Đinh Hương che miệng cười, “Tiểu thư không thấy đâu, vừa rồi người kia trực tiếp cắt ống quần Lâm tướng quân, tay còn đặt ở chỗ đó của Lâm tướng quân… Ây dà, nói ra chỉ sợ làm bẩn tai tiểu thư.”



Bán Hạ vung tay vỗ nàng một cái, “Biết làm bẩn tai tiểu thư mà dám nói, còn không im ngay.”



Đinh Hương lè lưỡi, cười tủm tỉm.



Giản lục tiểu thư nói, “Được rồi, đừng nói nhảm nữa. Không còn ai ngáng đường, bảo phu xe đi tiếp đi.”



“Vâng.” Đinh Hương đáp một tiếng, nói phu xe lên đường.



“Chờ đã.” Giản lục tiểu thư đột nhiên gọi, “Khoan hẵng đến phủ Nguyên Vương, đến Nhân Tín đường trước.”



—o0o—




—o0o—



Tách một tiếng, giọt nước từ mái hiên lăn xuống bàn cờ.



Phùng đại phu bừng tỉnh từ cơn trầm tư, nhìn sắc trời, đứng dậy nói, “Giản lục tiểu thư, phương thuốc ngươi đem đến chúng ta có thể chờ ngày khác nghiên cứu. Ta cần phải tọa chẩn ở đại sảnh, hôm nay hai vị đại phu trợ lý không có mặt, e là ngoài sảnh khá bận rộn.”



Giản lục tiểu thư ngồi bên kia cũng tỉnh táo lại, thả phương thuốc trong tay xuống, cười nói, “Xin lỗi Phùng lão, ta đến không đúng lúc.”



Phùng đại phu dĩ nhiên nhận ra nàng thấp thỏm không yên. Rõ ràng chẳng có chuyện gì lại nhất định cầu xin ông nghiên cứu một phương thuốc của Giản gia, Phùng đại phu sống bao nhiêu năm rồi mà vẫn không đoán ra suy nghĩ trong đầu tiểu cô nương đây.



Chỉ vì những chuyện đã xảy ra giữa Giản lục tiểu thư và Thế tử phi, mối nhân duyên tốt đẹp bị cách trở, vô vọng từ đây, Phùng đại phu thương tiếc vãn bối là nàng, bởi vậy xưa nay hết sức dung túng.



Phùng đại phu cười hiền lành, “Giản lục tiểu thư ngàn vạn lần đừng nói thế. Nhân Tín đường của lão phu lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến, sao lại nói là không đúng lúc. Ngươi cứ ngồi ở đây đi, ta ra đại sảnh xem sao.” Nói rồi đứng dậy ra ngoài.



Ngoài tường viện, một học trò của y quán đang dựa tường đùa giỡn với Bán Hạ, Phùng đại phu nhíu mày, sợ học trò này sinh tâm tư bất chính với nha hoàn của Giản lục tiểu thư, bôi nhọ thanh danh Giản lục tiểu thư, bèn bước qua nói, “Lý Thức, ngươi đứng đây làm gì Dược liệu tìm ra chưa”



Lý Thức vội vàng đứng thẳng lưng, thu lại nét cười, cung kính hành lễ với Phùng đại phu, lại khách khí hành lễ với Bán Hạ, miệng hô mạo phạm, chờ Bán Hạ cuống quýt đáp lễ rồi mới chạy đi.



Phùng đại phu hài lòng gật đầu, nói với Bán Hạ, “Đi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi đi, nha hoàn trong y quán tay chân vụng về, đừng để tiểu thư nhà ngươi chờ lâu.”



Bán Hạ đáp lời, chạy đi như gió. Từ đằng xa đã cười với Giản lục tiểu thư, chạy đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống thấp giọng cười nói, “Phùng lão đúng là quá nghiêm túc, hù chết người ta.”



Giản lục tiểu thư cũng nghe được câu chuyện bên ngoài, cười nói, “Phùng lão quan tâm ta và ngươi là được, chút chuyện đó có sao đâu.”



Bán Hạ gật đầu, “Đương nhiên, Phùng lão xưa nay kính trọng đức hạnh lão gia, lại luôn xem tiểu thư như thân sinh nhi nữ mà đối đãi, Bán Hạ dĩ nhiên rất cảm kích.” Ngừng một lát lại nhỏ giọng cười, “Tiểu thư yên tâm, Lý Thức là người thật thà, chỉ một lòng hướng đến y thuật Giản gia chúng ta. Hôm nay nhờ hắn mới đuổi được cái chân chó kia đến tìm Phùng đại phu, tiểu thư đã đoán đúng, người kia chỉ muốn mua danh chuộc tiếng, phải nhờ Phùng lão làm giá đỡ cho nàng. Xì, đúng là không biết trời cao đất dày.”



Giản lục tiểu thư cầm tách trà, nhíu mày xuất thần một lát, nói, “Lý Thức kia…”



Bán Hạ vội nói, “Tiểu thư đừng lo cho hắn. Hắn ngưỡng mộ y thuật Giản gia, lòng dạ dĩ nhiên cũng hướng về tiểu thư, có đánh gãy chân hắn cũng không làm ra chuyện có lỗi với tiểu thư đâu.”



Lúc này Giản lục tiểu thư mới gật đầu, thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, “Ta cũng không muốn lừa dối Phùng lão, thế nhưng… ta không thể trơ mắt nhìn Phùng lão bị người ta lợi dụng.”



Bán Hạ nói, “Tiểu thư cũng vì Phùng lão thôi mà, đó cũng là hồi báo với đối đãi của Phùng lão với tiểu thư, chuyện này sao có thể nói là lừa dối chứ. Nếu không thì chuyện như lần trước sẽ lại xảy ra, không biết Phùng lão sẽ bị người kia hãm hại thành thế nào nữa.”



Chuyện của An quốc hầu phu nhân, rõ ràng là nhắm vào Phượng Chiếu Ngọc, trong cung đã hạ thánh chỉ, kết quả chỉ có một mình Phùng lão chịu thiệt, bản thân hắn không vương một cái lá, ung dung tự tại bỏ đi.



Phùng lão từng là Tổng quản Thái y được Hoàng đế tin tưởng nhất, mặc dù lớn tuổi không còn nhậm chức nhưng Hoàng đế vẫn ban cho ông rất nhiều ân sủng. Bởi vậy, sức ảnh hưởng của Phùng lão với những thế gia đại tộc ở kinh thành vẫn không thể xem thường.



Danh vọng của Phùng lão không phải thứ để người kia dùng làm gạch lót đường!



“Nàng chẳng những cướp mất Thế tử, còn muốn cướp yêu thương của Phùng lão đối với tiểu thư, đáng ghét chết đi được, không biết lượng sức mình!” Bán Hạ càng nói càng tức.



Vẻ mặt Giản lục tiểu thư không có biểu hiện gì, nhưng ngón tay cầm tách trà lại siết chặt đến trắng bệch.



Bán Hạ ngồi xổm bên chân Giản lục tiểu thư, oán hận lầm bầm, “Phùng lão cũng thiệt là, rõ ràng biết người kia đối nghịch với tiểu thư, tại sao còn muốn giúp nàng Nghe nói sau khi Thế tử rời kinh, Phùng lão thường xuyên đến Quảng An đường chăm sóc nàng, tấm lòng của Phùng lão với tiểu thư và Thế tử không phải giả, lại nói, lúc trước Phùng lão cũng không vui khi thấy nhân duyên của tiểu thư bị phá hỏng mà. Ta thật sự không hiểu nổi Phùng lão.”



Một cơn gió nhẹ lùa qua mái hiên, viện tử to lớn hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuông gió leng keng.



Lúc lâu sau, có tiếng thở dài biến mất trong gió, “Ta cũng không hiểu…”



—o0o—



Phùng lão đang trên đường ra đại sảnh, chúng học trò và người làm dọc đường dồn dập hành lễ.



Một tiểu tư đến trả tiền khám bệnh đang ngồi trong sân chờ tiên sinh trong trướng phòng đối chiếu sổ sách, ghi biên nhận, thấy bóng Phùng lão từ giữa sân bước đến, nghi hoặc gãi đầu.



“Ủa Thì ra Phùng lão có trong y quán hả” Tiểu tư khoảng mười hai, mười ba ngây thơ chất phác, nghĩ gì nói đó, “Hồi nãy Dung Dung tỷ có đến tìm ngươi, Lý Thức đại ca nói ngươi không có trong y quán, đi ra ngoài rồi. Dung Dung tỷ lo lắng chạy đi, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì.”



Chủ nhân của tiểu tư này là khách quen của Nhân Tín đường, nữ quyến trong phủ ngày nào cũng mời đại phu trong Nhân Tín đường đến bắt mạch, vậy nên tiểu tư này vô cùng quen thuộc người trong Nhân Tín đường.



Phùng lão nghe vậy, bước chân vội vã dừng lại, mặt trầm xuống.



“Lý Thức nói với Dung Dung là ta không có ở đây à”



Tiểu tư dùng sức gật đầu, “Lúc đó ta đang bắt dế trong góc tường thì Dung Dung tỷ đến. Dung Dung tỷ bảo Phượng đại phu tìm ngươi qua một chuyến, Lý Thức đại ca nói ngươi không có ở đây, chờ ngươi về sẽ báo lại, Dung Dung tỷ liền cuống cuồng chạy đi. Bộ Lý Thức đại ca tìm thấy ngươi rồi hả”



Phùng đại sắc mặt âm u không nói không rằng, tiểu tư dường như phát hiện mình có lòng tốt lại gây chuyện xấu, không dám nói nhiều nữa, lủi đi nhanh như chớp.



“Gọi Lý Thức đến đây cho ta!” Phùng đại phu trầm giọng ẩn chứa tức giận nói, người làm bên cạnh vội thưa, chạy đến sân phơi thảo dược.