Ngự Tứ Lương Y

Chương 128 : Ly hôn thì ly hôn

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Đây là lần đầu tiên Tiêu Ngự gặp lại Giản lục tiểu thư sau cái hôm xử án.



Nàng mặc váy dài xanh nhạt, đeo lụa trắng che mặt, không có gì khác biệt với lúc trước.



Nhưng Tiêu Ngự cảm giác được địch ý ác liệt phát ra từ nàng, cực kỳ lộ liễu, không hề che đậy.



Chó cùng rứt giậu. Tiêu Ngự đột nhiên nghĩ đến câu đó.



Mấy ngày trước, Hoàng đế tức giận vụ bạo loạn, định giáng tội xuống thủ phạm là y quán Giản gia, không biết Vương phi làm thế nào thuyết phục được Vương gia, khiến hắn đích thân tiến cung cầu xin Hoàng đế, dùng danh nghĩa phủ Nguyên Vương bảo vệ y quán Giản gia.



Giản lục tiểu thư tránh được cơn thịnh nộ của Hoàng đế, nhưng không thể hồi phục quang cảnh ngày xưa nữa.



Bây giờ dân chúng chỉ cần nghe nhắc đến y quán Giản gia và Giản lục tiểu thư lập tức lắc đầu khinh thường. Mua danh chuộc tiếng, tâm địa rắn rết, đây là nhận xét của mọi người về Giản lục tiểu thư. Đồng thời bách tính còn bàn tán về Quảng An đường, khen ngợi không thôi, rằng đó mới là lương y đích thực, hành thiện vì dân.



Đối với Giản lục tiểu thư, chuyện này quả thật như cơn ác mộng chỉ muốn thức tỉnh ngay.



Bao nhiêu năm kinh doanh bị hủy hoại chỉ trong một ngày, thanh danh vang lừng nay thành tiếng xấu không thể xóa nhòa, người dân thấy xe ngựa của nàng không còn thân thiết chào hỏi mà phỉ nhổ khinh bỉ, còn chỉ trỏ sau lưng…



Tất cả những thứ này đều tại người kia.



Giản lục tiểu thư chậm rãi bước qua cửa, đi dọc hành lang, nương theo lối mòn, từng bước đến trước mặt Tiêu Ngự.



Tầm mắt dưới lớp lụa sắc như dao, hung dữ nhìn chằm chặp người đứng trước sân.



Nhị Cửu che trước người Tiêu Ngự, sát ý bùng phát.



Giản lục tiểu thư dừng trước mặt Nhị Cửu, ngẩng đầu lên. Màn lụa trắng che khuất được gương mặt, nhưng không che được cái nhìn khinh miệt nhìn xuống từ trên cao.



“Nhị Cửu, ngươi đừng quên, ngươi chỉ là con chó của phủ Nguyên Vương.” Giản lục tiểu thư nhẹ giọng nói, âm thanh lạnh lẽo.



Nhị Cửu xì một tiếng, định mở miệng lại bị Tiêu Ngự ngăn cản.



“Nhị Cửu, khỏi cần ngăn Giản lục tiểu thư.” Tiêu Ngự nói.



Giản lục tiểu thư ẩn núp lâu như vậy, bây giờ chắc đã muốn ngửa bài rồi.



Vừa khéo, hắn cũng muốn biết nữ tử ngày xưa kiêu ngạo cao quý đây định nói gì với hắn.



Làm như hắn không biết hỉ mạch dở khóc dở cười của hắn là tác phẩm của nàng. Y quán Giản gia tồn tại trăm năm, tích lũy vô vàn kiến thức và kinh nghiệm, lại bị Giản lục tiểu thư phá hủy thành thế này.



“Ta thật sự tiếc nuối cho các đời thần y Giản gia.” Tiêu Ngự nhìn Giản lục tiểu thư đến gần hắn, than thở.



Giản lục tiểu thư cười lạnh, ghé sát vào hắn, nói nhỏ, “Phượng đại phu cần chi đóng kịch Ngươi cho là ngươi nắm chắc phần thắng hay sao Đừng vội đắc ý, chưa đến cuối cùng, chưa biết ai thắng ai thua đâu.”



Tiêu Ngự cười bất đắc dĩ, “Có cạnh tranh mới phân thắng bại. Ta chưa bao giờ xem ngươi như đối thủ, làm gì có thắng thua”




Tiêu Ngự ra đến cửa, thấy hai nàng vẫn lần khần ở đó, không khỏi chế nhạo, “Các ngươi cứ việc suy bụng ta ra bụng người. Địa vị Thế tử phi ta chẳng quan tâm, các ngươi muốn thì cứ lấy. Nhưng về sau mà còn dám đến gây phiền phức cho ta thì đừng trách ta không nể mặt.”



“Khẩu khí thật lớn, cắt đứt với Vương phủ rồi thì ngươi là đinh gì chứ” Vương phi châm chọc.



Tiêu Ngự không kiên nhẫn lườm nàng, đột nhiên nhếch khóe môi, cười nói, “Nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.”



Vương phi bị ánh mắt đó dọa sợ đến cứng người. Đúng rồi, sao nàng lại quên mất, bây giờ Quảng An đường đâu còn như xưa, nhận chữa trị từ quan lớn quý nhân đến thường dân bách tính, lúc này Lâm tướng quân còn đang nằm trên giường y quán mà.



Hắn thật sự có thể đối đầu với Vương phi.



Tiêu Ngự quét mắt qua Vương phi và Giản lục tiểu thư, “Đi, đến Tông Nhân phủ. Đừng có náo loạn ở Quảng An đường.” Nói rồi xoay người ra cửa, lại cất giọng, “Nhị Cửu, sắp xếp thị vệ canh gác Quảng An đường, ngươi theo ta đến Tông Nhân phủ.”



“Vâng, vâng!” Nhị Cửu vội đáp, thị vệ trưởng xưa nay lãnh tĩnh ổn trọng lúc này lại luống cuống tay chân.



Không ai biết giờ phút này trong lòng hắn đang dâng trào nhiệt huyết cỡ nào, hừng hực đến mức hắn không cách nào giữ bình tĩnh, hừng hực đến mức làm hắn thấy… phấn khởi.



Phượng đại phu muốn ly hôn với Thế tử rồi… Nhị Cửu không cách nào ngăn được dòng suy nghĩ này. Dường như bức tường sừng sững hắn không thể vượt qua bắt đầu xuất hiện vết nứt, chỉ chờ đến khoảnh khắc này là chực sụp đổ.



Tiêu Ngự sải bước ra ngoài, Nhị Cửu nhanh chân chạy theo.



Vương phi và Giản lục tiểu thư dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, dẫn một bầy nha hoàn nhũ mẫu rầm rộ ra theo.



Tiêu Ngự vừa bước một bước ra khỏi cửa Quảng An đường đã bị cảnh tượng bên ngoài làm cho khiếp sợ, đứng sững tại chỗ, không dám tin mở to mắt nhìn.



Nhị Cửu phía sau thậm chí còn cứng đờ hơn hắn, Vương phi và Giản lục tiểu thư gần như hét thành tiếng.



Vốn tưởng bên ngoài chỉ có người đi đường tò mò vây quanh, giống như lần trước thiết lập công đường tra án vậy.



Lúc này bên ngoài cũng bao vây đầy người, nhưng không có ai là bách tính bình thường. Phóng mắt nhìn chỉ thấy đông đúc thị vệ áo gấm dũng mãnh, dàn trận thành hình cánh quạt cách cửa hai mươi bước.



Mà người dẫn đầu đội ngũ cách hắn chỉ có mấy bước, là một nam nhân cao lớn.



Tạ Cảnh Tu đã trở về.



Tiêu Ngự nhất thời ngây ngẩn, lại bị hai con mắt lạnh như băng kia bắn cho phục hồi tinh thần.



Ánh mắt đó, hắn chỉ thấy ở lần đầu gặp mặt Tạ Cảnh Tu. Lúc này, lạnh lẽo trong mắt so với lúc đó chỉ có hơn chứ không kém.



Tạ thế tử tức giận rồi… Tiêu Ngự lập tức cảm nhận được, hơn nữa giận còn không nhỏ…



Tạ Cảnh Tu chỉ nhìn hắn một cái rồi quét qua ba người phía sau.



Nhị Cửu cảm thấy ánh mắt kia y hệt đao kiếm chân thật bao vây hắn từ đầu đến chân, làm hắn ngay cả cử động cũng không dám. Mồ hôi tuôn xuống từ trán, hắn thậm chí không dám đưa tay lau.



Ánh mắt Thế tử như có thể xuyên thủng da thịt, xuyên thủng gân cốt, xuyên thủng dục vọng và niềm vui sướng ngầm ẩn giấu nơi đáy lòng hắn, tất cả đều không thể che giấu.