Ngự Tứ Lương Y

Chương 137 : Điểm khả nghi

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Giản lục tiểu thư về phòng mình, mặt vẫn đỏ vì tức giận. Bán Hạ nhanh nhảu rót tách trà, thận trọng đấm lưng bóp vai cho nàng.



“Tiểu thư, y quán Giản gia nay phải trông hết vào ngươi, đừng tức giận mà hại cơ thể.” Bán Hạ lo lắng nói.



Giản lục tiểu thư nện bàn, giận dữ nói, “Tại sao tất cả mọi người đều muốn chống đối ta, tại sao chuyện gì cũng không theo ý muốn của ta! Y quán Giản gia truyền thừa trăm năm chẳng lẽ sắp mất trong tay ta sao.”



Bán Hạ không biết khuyên nhủ thế nào, chỉ có thể khổ sở thở dài.



Tần đại nương xuất hiện ngoài cửa, hơi thấp thỏm hành lễ với Giản lục tiểu thư, nói, “Giản tiểu thư, Vương phi nương nương mời ngươi qua một chuyến.”



Giản lục tiểu thư bực bội nhắm mắt, “Ngươi về nói với dì ta còn có công chuyện, chờ ta rảnh sẽ đến tìm dì.”



Tần đại nương không có cách nào, đành phải rời đi. Bán Hạ lại rót cho nàng tách trà, còn chưa đưa đến miệng, không ngờ Tần đại nương lại quay lại.



“Tiểu thư, Vương phi nương nương chỉ muốn nói mấy câu thôi, sẽ không làm chậm trễ công chuyện của tiểu thư…” Tần đại nương còn chưa nói hết, Giản lục tiểu thư đột ngột phát cáu, hất đổ tách trà.



“Nàng một mực muốn gặp ta ngay chứ gì! Được, được lắm, ta đến gặp nàng, hỏi xem rốt cuộc nàng có chuyện lớn bằng trời nào mà phải nhất định gọi ta đến, ngay cả thời gian để thở cũng không chừa cho ta!”



Giản lục tiểu thư điên tiết ra khỏi phòng, Bán Hạ cuống quýt đuổi theo. Tần đại nương lùi qua tránh đường, lòng thầm kêu khổ.



Bây giờ chủ tớ các nàng không được phủ Nguyên Vương tiếp tế, ăn ở phải dựa hết vào Giản gia, thân đang ăn nhờ ở đậu mà Vương phi vẫn không chịu thay đổi tính tình.



Nếu đắc tội Giản lục tiểu thư thì sau này biết làm thế nào đây



Tần đại nương lo sốt vó chạy về tiểu viện của Vương phi. Y quán Giản gia tuy là kế thừa trăm năm nhưng vốn không phải thế gia đại tộc, bởi vậy tòa nhà không lớn, Giản lục tiểu thư còn phải ở chung phòng với Giản phu nhân. Vương phi không quen ở phòng nhỏ nên Giản gia đã quét dọn một tiểu viện riêng cho nàng, Vương phi vẫn vô cùng tự nhiên đặt tên cho tiểu viện này là Di Nhiên cư.



Nhìn hình thức bày biện quả thật không khác gì Di Nhiên cư trong Vương phủ. Nhưng hiện giờ không còn nguồn cung vô hạn từ Vương phủ, không còn người hầu dọn dẹp mỗi ngày, không còn hộ vệ canh gác cẩn mật không cho bất kỳ ai đến gây ồn ào xung quanh Di Nhiên cư. Không còn những thứ đó, tiểu viện này sao có thể là Di Nhiên cư cho được.



Vương phi nửa nằm trên tháp, dựa gối cũ, mũi phảng phất ngửi thấy mùi ngai ngái của thảo dược phơi ngoài sân, đôi mày dài mảnh nhíu lại.



“Dì tìm ta đến rốt cuộc có chuyện gì quan trọng” Âm thanh Giản lục tiểu thư đột ngột vang lên.



Vương phi mở to mắt, giữa đôi mày ẩn hiện lửa giận, hơi mệt mỏi xoa mi tâm.




Dung nhan cười nhạt của Lô thị trầm xuống, không buồn ngụy trang nữa.



“Ta không biết cửa tiệm thôn trang gì cả.” Lô thị cúi đầu, nhẹ giọng nói.



Phượng Vân Phi bực bội, “Phương thị đã nói…”



“Lời Phương thị lão gia lại tin sao” Lô thị nâng mi, lãnh đạm nhìn hắn, “Ta là Phượng đại phu nhân mà lão gia không tin”



“Không phải vậy.” Phượng Vân Phi tức tối.



Lô thị cười lạnh, quay về ngồi xuống trường kỷ thêu thùa, các tiểu nha hoàn kia không ai dám lên tiếng.



“Nếu lão gia không tin ta, ta cũng không có cách nào.” Lô thị rũ mắt, nhìn mấy sợi chỉ trong tay, “Nếu lão gia cảm thấy ta làm vơi hết của cải Phượng phủ thì có thể bỏ ta, ta tuyệt không oán hận một lời. Của hồi môn của ta cứ lấy đi trả nợ, ta sẽ không đòi lại.”



“Ngươi!” Phượng Vân Phi giận mà không biết làm gì, đi qua đi lại.



Lời của Phương thị và Lô thị đều nặng ngang nhau, hắn thật sự không biết nên tin ai. Sao hắn có thể bỏ Lô thị Cuối cùng chỉ có thể ôm giận bỏ đi.



Phương đại nương bên cạnh Lô thị lo lắng nói, “Phu nhân, lão gia thế mà dám nghi ngờ cả phu nhân, mọi việc phải làm sao đây”



Lô thị lạnh mặt, “Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó. Phượng Vân Phi là người ngu ngốc thế nào ngươi còn không biết sao Nhũ mẫu lo cái gì Đừng chậm trễ chính sự.”



Phương đại nương thấp thỏm trong lòng nhưng vẫn cung kính đáp ứng.



—o0o—



Trung tuần tháng năm, Phượng Chiếu Kỳ được thư viện thả về nhà. Cậu đã biết thân phận của ca ca đã truyền khắp thiên hạ, dĩ nhiên sẽ liên lụy đến huynh đệ sinh đôi là mình mà vẫn hào hứng chạy thâu đêm về Phượng phủ, chuẩn bị hôm sau đến phủ Nguyên Vương vấn an Đại ca.



Mấy lần Phượng Chiếu Kỳ vào kinh đều là lúc nửa đêm, lính gác đã quá quen với cậu, không chỉ không làm khó dễ mà còn trêu chọc mấy câu. Gần sáng Phượng Chiếu Kỳ mới về đến Phượng phủ, xe ngựa đậu ở cửa bên, đang định bảo nô bộc đi gõ cửa thì thấy trong con hẻm kế bên đột ngột xuất hiện mấy ngọn đèn như đốm lửa ma trơi.



Con hẻm đó không thông với nơi khác mà nối với cửa sau Phượng phủ…



Phượng Chiếu Kỳ rùng mình, cho là có người muốn vào Phượng phủ ăn trộm, vội bảo phu xe đánh xe đi chỗ khác, cậu dẫn nô bộc nhảy xuống xe núp vào một góc, ló đầu thăm dò tình hình.