Ngự Tứ Lương Y

Chương 140 : Tranh phong đối chất

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Phượng Chiếu Kỳ một năm một mười kể lại cảnh mình đã chứng kiến ở cổng sau Phượng phủ cho Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự. Hai người nhìn nhau, Tiêu Ngự hỏi Tạ Cảnh Tu, “Thế tử, rốt cuộc Phượng đại phu nhân đang tính làm gì”



Tạ Cảnh Tu, “…Tạm thời chưa biết.”



Tiêu Ngự lộ vẻ kinh ngạc, “Ớ, ta tưởng cái gì ngươi cũng biết chứ.”



Tạ Cảnh Tu, “…”



Tiêu Ngự cũng không rõ y thật sự không biết hay giả vờ không biết, Tạ Cảnh Tu đã không muốn nói thì cạy miệng cũng không moi được thông tin, kín bưng như cái hũ nút, trừ lúc tự biên tự diễn ngôn tình mới tuôn trào như tràng giang đại hải.



“Nhất định là muốn chôm đồ nhà chúng ta!” Phượng Chiếu Kỳ tức giận, “Sáu cái rương kia đựng toàn bạc trắng, ít nhất cũng hơn mười vạn lượng! Phụ nhân kia quá ghê tởm, còn cắt cử người trông chừng cho lũ trộm!”



“Xem ra những thôn trang và cửa tiệm mẫu thân đặt mua đều nằm trong tay nàng.” Tiêu Ngự nói, “Nàng là quý phu nhân vốn sống trong nhung lụa, cần nhiều tiền như vậy để làm gì Cứ cho là sau này Chiếu Kỳ tiếp quản Phượng phủ thì nàng vẫn là chủ mẫu, đâu ai có thể cắt xén chi tiêu của nàng.”



Tạ Cảnh Tu, “Ngươi không cần lo nghĩ, ta sẽ thay nhạc mẫu đòi tiền.”



Tiêu Ngự, “…Cám ơn.” Gọi mẹ vợ cũng thật lưu loát.



Tạ Cảnh Tu mỉm cười, “Cảm tình giữa hai ta cần gì phải cảm ơn.”



Phượng Chiếu Kỳ ôm tách trà cố thu mình lại, hết nhìn Tiêu Ngự lại nhìn Tạ thế tử, khịt mũi. Cậu có cần phải biến mất không nhỉ Sao cảm thấy mình không nên tồn tại ở chỗ này…



Hừng đông, hai hộ vệ mang Lý đại nương và con gái Đông Nhi của nàng đã sợ đến hồn vía lên mây trở về, cả tiểu tư Như Mặc của Phượng Chiếu Kỳ.



Lý đại nương thấy Phượng Chiếu Kỳ cứ như bắt được phao cứu sinh, ôm Phượng Chiếu Kỳ khóc lóc kể lể, Đông Nhi và Như Mặc cũng nước mắt ngắn dài.



Bọn họ chỉ là tôi tớ bình thường, lại đối đãi khoan dung với người hầu Phượng phủ, đã bao giờ trải qua kích thích trở về từ cõi chết như lần này.



Phượng Chiếu Kỳ trấn an từng người rồi dẫn ra ngoài sắp xếp chỗ ở cho họ.



Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự, “Bây giờ huynh đệ hai ngươi định giải quyết thế nào”



Dù sao cũng là chuyện của Phượng gia, tuy y có thể ra tay nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của Tiêu Ngự và Phượng Chiếu Kỳ.



Tiêu Ngự không có nhiều bận tâm, lại nhìn Phượng Chiếu Kỳ.




Phượng Vân Phi dĩ nhiên cũng không tin y, chỉ thấy bọn họ liên hợp đối phó Lô thị, mặt lạnh đi.



Tạ Cảnh Tu không thèm nhìn Lô thị, chỉ nói, “Phượng thái y, ta chỉ muốn nói, ngân lượng quý phủ bị trộm mất hồi đêm qua đã tìm được rồi.”



“Cái gì Thật sự tìm ra à” Phượng Vân Phi kinh ngạc.



Lô thị chấn động, toàn thân cứng đờ.



Số ngân lượng đó, số ngân lượng đó phải được hai bên giáp mặt để bàn giao, nếu Tạ Cảnh Tu đã tìm ra, vậy chẳng phải là…



Lô thị theo bản năng nhìn Tạ Cảnh Tu, lại bất ngờ đụng phải đôi mắt cười như không cười của Tiêu ngự.



Lô thị chỉ thấy trái tim đánh thót một cái, cảm giác lạnh lẽo nổi lên từ lòng bàn chân.



Là ánh mắt này, lại là ánh mắt này…



Từ cái lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt này là lúc hắn còn trong tã lót, đôi mắt đó khiến nàng sợ hãi, khiến nàng bất an!



Đó căn bản không phải ánh mắt của trẻ sơ sinh.



Giống như có người xuyên qua đôi mắt đó mà quan sát nàng, nhìn thấu nhất cử nhất động của nàng, nhìn thấu tâm tư nàng nhất mực che giấu.



Nàng vốn nên giết chết đứa trẻ đó, sớm nên giết chết hắn! Ý lạnh trên mặt Lô thị càng lúc càng khó che đậy, sát khí bừng bừng trừng Tiêu Ngự.



Tạ Cảnh Tu đột nhiên che trước mặt Tiêu Ngự, lạnh lùng nhìn nàng.



Lô thị hoảng hốt, cuống quýt thu hồi ánh mắt.



“Phượng thái y, mời ngươi dẫn Phượng đại phu nhân theo ta một chuyến.” Tạ Cảnh Tu nói.



Phượng Vân Phi sợ bọn họ lại làm khó dễ Lô thị, chỉ muốn để nàng lại Phượng phủ. Nhưng Tạ Cảnh Tu nói một không hai, hắn cũng không có cách nào, đành phải sai người hầu chuẩn bị xe ngựa.



Lô thị cứ như không nghe thấy trấn an của Phượng Vân Phi, trong đầu toàn là chuyện nàng đã làm.



Dù Tạ Cảnh Tu không nói, nàng cũng phải đích thân đến xem!