Ngự Tứ Lương Y

Chương 145 : Tái chữa trị

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Tiêu Ngự không ngờ thương tích của Lâm Hiển đột ngột chuyển biến tệ như vậy.



Tần Cánh vừa phát hiện vết thương có dấu hiệu xấu đã lập tức dùng biện pháp tăng sức đề kháng cho Lâm Hiển, Tiêu Ngự khử trùng và băng bó lại, nhưng lần này không được may mắn, vết thương chẳng những không chuyển biến tốt mà còn hoại tử nghiêm trọng hơn.



Nhìn miệng vết thương bốc mùi hôi thối, mặt Tiêu Ngự lần đầu lộ vẻ nặng nề.



Tần Cánh đứng bên cạnh, tự trách đến mức rối loạn.



“Phượng đại phu, rốt cuộc vết thương của Lâm tướng quân thế nào Đều tại ta, đều tại ta hết! Ta không nên để người ngoài tiếp xúc với thuốc của Lâm tướng quân!”



Mặt Lâm Hiển không còn chút máu, gò má ửng hồng vì sốt, nghe vậy mỉm cười an ủi, “Tần tiểu đại phu đừng như vậy, người khác đã tính trước mưu đồ, ai mà đề phòng được Đây vốn là chuyện của phủ Việt Bắc hầu, ngươi đâu có can hệ gì Đúng ra ta còn phải xin lỗi các vị đã vất vả mấy hôm nay.”



Tần Cánh nghe thế, ngoài mặt gật đầu mà lòng càng thêm khó chịu.



Lục Dung Dung cầm một tờ giấy chạy vào đưa cho Tiêu Ngự, “Phùng lão đã phân tích phương thuốc, đây là thành phần thảo dược.”



Tần Cánh vội lấy đối chiếu kỹ càng, ngoài thành phần vốn có còn thêm ba loại thảo dược khác chưa gặp bao giờ, nhất định là do Chu Ngôn kia bỏ vào.



Lục Dung Dung nói, “Phùng lão nói mấy loại này không có ở chỗ chúng ta, phải đến cực Bắc lạnh khủng khiếp mới tìm được. Trước kia ông ấy từng nghe nói, mấy thứ này là, là…” Nàng nhìn Lâm Hiển, ngập ngừng không nói.



Lâm Hiển mỉm cười, “Dung Dung cô nương không cần phải kiêng kỵ tại hạ.”



Tiêu Ngự cũng nói, “Cứ nói đi, không có gì phải giấu Lâm thế tử. Hắn là Đại tướng quân thống lĩnh Vũ lâm quân, không có gì là không chịu được.”



Nếu không phải chính Lâm Hiển cũng mất cảnh giác với Việt Bắc hầu thì Chu Ngôn đâu thể đắc thủ dễ dàng như vậy. Chuyện này không cần phải giấu hắn, hắn giỏi cầm quân nhưng không phải người thông thấu lòng người.



Lục Dung Dung thở dài, “Các thảo dược đó có thể làm tan rã thi thể thành nước, bỏ vào vết thương sẽ thúc đẩy tốc độ phân hủy còn nhanh hơn xác chết nữa.”



Dù Lâm Hiển đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng nghe vậy cũng ngẩn người, sắc mặt càng thêm ảm đạm.



Tiêu Ngự siết chặt nắm tay, phải cực lực kiềm chế mới không lộ ra nét mặt giận dữ.



Lục Dung Dung nói tiếp, “Phùng lão nói, lúc khử trùng miệng vết thương phải xử lý sạch sẽ chỗ lây lan, chỉ cần để sót một chút thôi, miệng vết thương vẫn sẽ tiếp tục phân hủy…”



Tiêu Ngự không nói tiếng nào.


Sắc mặt Chu Ngôn trĩu xuống, vội vén vạt áo quỳ xuống, dập đầu nói, “Hầu gia bớt giận.”



“Bớt giận Ngươi còn dám bảo ta bớt giận!” Lâm Hải Ninh bước đến trước mặt Chu Ngôn, đạp hắn ngã lăn, “Ai cho ngươi lá gan tự tiện đụng vào con trai của bản hầu!”



Chu Ngôn không quan tâm đau đớn, vội quỳ lên nói, “Hầu gia bớt giận. Ta cống hiến vì Hầu gia mười mấy năm, chưa bao giờ có tư tâm! Vạn mong Hầu gia minh xét! Tất cả ta làm đều là vì Hầu gia, vì phủ Việt Bắc hầu, cũng vì muội muội và Nhị thiếu gia!”



Chu Ngôn khẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Lâm Hải Ninh vẫn chưa đến mức thịnh nộ, thầm thở ra, nói tiếp, “Hầu gia, cũng không phải ta tư lợi muốn thay muội muội và Nhị thiếu gia tranh đoạt cái gì, nhưng phu nhân đối xử với muội muội ta và hai con của nàng thế nào, Hầu gia không phải không biết. Nhà mẹ của phu nhân quá mạnh, bây giờ muội muội và Nhị thiếu gia còn có Hầu gia che chở mà còn không dám nhìn vào mặt phu nhân, lúc nào cũng lo sợ phạm lỗi, thứ cho ta lớn mật nói một câu, nếu có ngày Đại thiếu gia thừa tước, muội muội ta và hai con của nàng còn đường nào để sống!”



“Cho nên ngươi liền tự ý giở trò với vết thương của hắn!” Lâm Hải Ninh âm u nhìn Chu Ngôn, “Ngươi muốn lấy mạng hắn sao!”



“Không phải.” Chu Ngôn vội nói, “Loại thuốc kia… chỉ gây ra một chút bất tiện cho Đại thiếu gia thôi.”



Nói đến như vậy, trong lòng hai người đều hiểu rõ.



Việt Bắc hầu không có tình cảm với phu nhân hiện tại, năm xưa vì vướng phải thế cục gia tộc nên không thể không cưới, nhưng sau khi thành hôn, hắn tình nguyện dẫn ái nhân đến biên ải xa xôi cũng không muốn hồi kinh.



Chu Ngôn biết, trong lòng Việt Bắc hầu chỉ có trắc phu nhân là muội muội hắn và Nhị thiếu gia nàng sinh, nếu không, hắn cũng đâu dám tiền trảm hậu tấu, gan to bằng trời hạ kịch độc vào vết thương của Lâm Hiển.



Hắn và muội muội đều biết, Việt Bắc hầu sẽ không vì trưởng tử của mối hôn nhân không tình nguyện mà trở mặt với họ. Tiên hạ thủ vi cường, vậy mới giành được lợi thế.



Hắn đã thành công, tuy Hầu gia biết rồi sẽ bùng phát cơn giận nhưng vẫn phải nương theo kế hoạch của bọn họ, phải mang Lâm Hiển về Hầu phủ, giao cho Chu Ngôn.



Trước mắt Lâm Hải Ninh hiện lên sắc mặt tái nhợt suy yếu của trưởng tử, hung dữ nhìn Chu Ngôn chằm chằm, “Thật sự không nguy hiểm cho tính mạng hắn chứ!”



Chu Ngôn dập đầu nói, “Nếu được ta trị liệu, đương nhiên sẽ không gây hại cho tính mạng Đại thiếu gia. Chỉ là… bây giờ Đại thiếu gia đang ở Quảng An đường, không biết Phượng Chiếu Ngọc kia có bao nhiêu bản lĩnh”



Việt Bắc hầu nghe vậy, lại càng bực bội, đạp Chu Ngôn, “Đều là chuyện tốt ngươi làm đấy!”



Chu Ngôn quỳ không dám hé răng, lát sau thấy Việt Bắc hầu dần nguôi giận, lại cung kính nói, “Ta sẽ chú ý động tĩnh bên đó. Nếu bọn họ không có cách bảo vệ tính mạng Đại thiếu gia, lúc đó ta sẽ ra tay, bọn họ cũng không có lý do ngăn cản nữa.”



Hắn đương nhiên phải giữ mạng cho Lâm Hiển, giữ người sống sót, nhưng chỉ đến thế mà thôi, trong mắt Chu Ngôn lóe lên vẻ khinh thường và tàn độc.



Còn muốn Lâm Hiển được hồi phục hoàn toàn, không để lại bất kỳ di chứng nào sao, đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Chu Ngôn cực kỳ tự tin với độc dược “khuê mộng” do chính mình điều chế, không ai trong thiên hạ giải được “khuê mộng” của hắn.



Binh lính chết trận nơi đất khách quê người dùng “khuê mộng” phân rã thân thể, chỉ còn lại bộ xương trắng.



“Khuê mộng”, thương thay hài cốt vô danh vùi thây xứ lạ, thương thay người tình trong mộng chốn khuê phòng…