Ngự Tứ Lương Y

Chương 154 : Giáp mặt khiêu khích

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Tạ Cảnh Tu tắm xong, mang một thân tươi mát về phòng, ngồi trên giường như mọi ngày, giương mắt nhìn Tiêu Ngự.



Tiêu Ngự, “…”



“Ngẩn ngơ gì đấy, qua lau tóc cho ta.” Tạ Cảnh Tu nói.



Tạ Cảnh Tu cũng không thích để người ngoài hầu hạ, từ lúc Tiêu Ngự nhận việc lau tóc cho y, chuyện này đương nhiên trở thành “bổn phận” của Tiêu Ngự.



Trong lòng Tiêu Ngự như có một bầy thú ào ào chạy qua. Giờ hắn đang rất bực bội, lại cảm thấy mình thế này không phù hợp. Muốn hỏi cho rõ lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, hắn luôn cảm thấy mình không đủ tư cách.



Dù sao đi nữa, hắn thật sự đâu có quan hệ gì với Tạ Cảnh Tu, mặc dù đã thành thân nhưng vẫn chưa làm gì quá mức mà, không phải sao Hơn nữa, chính hắn không chấp nhận yêu cầu của Tạ thế tử, nên bây giờ có giận cũng thấy chột dạ, phiền quá đi thôi.



Bao nhiêu thứ đè nén mà nói không được, vị đại gia này lại không chủ động giải thích, vẫn làm như không có gì xảy ra.



Muốn làm gì hả, bắt nạt người ta phải không!



Tiêu Ngự tủi thân cầm khăn và lược đến chải lông cho Tạ thế tử.



Tạ Cảnh Tu thích ý nhắm mắt hưởng thụ ngón tay ái nhân xoa khắp đầu.



Lát sau, Tiêu Ngự đột nhiên lên tiếng, “Ngươi…”



“Ta” Tạ Cảnh Tu chờ nửa ngày không thấy câu sau, mở mắt hỏi, từ góc nhìn của Tiêu Ngự chỉ có thế thấy hàng mi vừa dài vừa dày rung rung.



“Thì là… mấy ngày nay ngươi làm gì, không thấy ngươi đâu.” Tiêu Ngự hỏi như lơ đãng.



Tạ Cảnh Tu khẽ cười, nói, “Chẳng phải hôm nào ngươi cũng bận rộn ở tiền viện sao, coi như ta có trong phòng ngươi cũng đâu thấy mặt ta được.”



Tiêu Ngự, “…” Y đang viện cớ! Y nhìn trái nói phải là nhằm vào hắn! Y đang khua môi múa mép chuyện không đâu mà không trả lời thẳng vào vấn đề!



Ài, tên khốn này.



Hôn nhân của bọn họ xuất hiện nguy cơ rạn nứt rồi!
Trần Tố Khanh lại cười, “Được, ta không gọi nữa. Chỉ là một cái xưng hô, ta không ngại phải gọi y bằng cái gì. Tạ thế tử thật tâm đối xử tốt với ngươi, điều này không có gì để nghi ngờ. Nhưng cũng vì vậy, những ngày qua Tạ thế tử đã trải qua vài chuyện Phượng đại phu không biết, gánh bao nhiêu áp lực cho Phượng đại phu. Chẳng lẽ Phượng đại phu không nhận ra sao Nghe nói mấy hôm nay Phượng đại phu vùi đầu vào chữa trị cho Lâm tướng quân, có thể đã không để ý tâm tình Tạ thế tử. Ta tưởng y đã nói với ngươi rồi, nhưng xem ra, y vẫn chưa kịp nói gì à”



Trong lòng Tiêu Ngự lạnh đi.



Hắn biết lời Trần Tố Khanh vô tình hay cố ý đều muốn thể hiện quan hệ thân thiết giữa nàng với Tạ Cảnh Tu, nhưng nàng nói không sai, hắn đúng thật là đã bỏ quên Tạ Cảnh Tu. Không chỉ hiện tại, quan tâm của hắn từ trước đến giờ đều không bằng quan tâm của Tạ Cảnh Tu đối với hắn.



Hắn không đáp lại sự theo đuổi vồn vã ấy, vậy mối quan hệ này còn kéo dài được bao lâu



E là không thể đi hết một đời… Huống hồ Tạ Cảnh Tu chưa bao giờ là người nhiệt tình.



Tiêu Ngự hơi xuất thần, Trần Tố Khanh đắc chí mỉm cười, “Mặc kệ y có nói hay không, hôm nay ta đến nói cũng như nhau thôi. Ngươi không cần phải lo cho tương lai Quảng An đường, bất luận là Tạ thế tử hay là ta đều nhận ra Quảng An đường có ý nghĩa rất lớn. Ngươi là thần y có một không hai, tuyệt đối không thể để thế tục vùi lấp. Chỉ bằng y thuật xuất thần nhập hóa của Phượng đại phu, ta có thể bảo đảm, sau này ngươi vẫn luôn được che chở, có thể thích gì làm nấy, không phải sợ quyền thế chèn ép.”



Tiêu Ngự phục hồi tinh thần, ý trong ý ngoài gì nàng đều đặt Tạ Cảnh Tu cùng chiến tuyến với mình, hắn thấy ngán ngẩm không thôi.



Hắn không có hứng thú ngươi một câu ta một câu với tiểu cô nương đây, trực tiếp đứng dậy nói, “Ta không cần tiểu thư bảo đảm, cũng không cần tiểu thư che chở. Đây là chuyện của ta và Tạ thế tử, nếu Trần tiểu thư không còn việc gì quan trọng thì ta muốn ra ngoài làm việc.”



“Phượng đại phu muốn trốn tránh à” Trần Tố Khanh nói, “Ngươi hưởng lợi từ Tạ thế tử quá nhiều, ngươi không nghĩ xem, chuyện đó đối với Tạ thế tử là tốt hay xấu Y là thiên chi kiêu tử, y cần một thê tử đắc lực, có thể kề vai sát cánh cùng y chứ không phải người lúc nào cũng cần y bảo vệ, thậm chí còn mượn thế lực y để hoàn thành ý muốn bốc đồng của mình.”



“Đủ rồi.” Mặt Tiêu Ngự trầm như nước, lạnh giọng nói.



Trần Tố Khanh cười cười, ngậm miệng không nói.



Tiêu Ngự trầm mặc một hồi, nói, “Trần tiểu thư nói nhiều như vậy là muốn ta tin ngươi và Tạ Cảnh Tu tâm đầu ý hợp, muốn ta rời khỏi y đúng không”



Trần Tố Khanh mỉm cười, không tỏ ý kiến.



“Trần tiểu thư, một chữ ta cũng không tin.” Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ nhìn thẳng vào nàng, “Cho nên, ngươi nói với ta không có tác dụng đâu. Chuyện giữa ta và Tạ Cảnh Tu chỉ có thể do ta và y tự giải quyết. Thứ cho ta không phụng bồi.”



“Chẳng lẽ ngươi không suy nghĩ cho y sao Ngươi có biết, vì ngươi mà y đã phải đối mặt bao nhiêu rắc rối không” Trần Tố Khanh nhìn bóng lưng hắn, lớn tiếng nói.



Tiêu Ngự thoáng dừng chân, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.



“Dung Dung, tiễn khách.”