Ngự Tứ Lương Y

Chương 166 : Một góc băng trôi

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



Trước đó Đinh trắc phi đã nhỏ nhẹ ám chỉ với Nguyên Vương mới “đả thông” được cái tên chỉ biết nữ nhi tình trường.



Lúc này, quả thật phủ Nguyên Vương phải có một người kế thừa danh chính ngôn thuận.



Đáng tiếc, Vương phi ngã bệnh, ba cái chuyện sắc phong Nguyên Vương vứt ra sau đầu.



Đinh trắc phi kiên nhẫn chờ mấy ngày không thấy tin tốt, cuối cùng không ngồi yên được nữa.



“Nam nhân vô dụng, trong đầu ngoài tình tình ái ái không biết còn chứa cái gì!” Đinh trắc phi tức tối vỗ bàn.



Nàng lại không nghĩ rằng, nếu không phải Nguyên Vương trời sinh đa tình thì nàng làm gì được bước chân vào Vương phủ, còn được phong trắc phi.



Đinh trắc phi đi tới đi lui mấy vòng mới đứng lại, mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo.



“Không được, không thể cứ đợi như vậy! Tiểu Hà!”



Một nha hoàn áo xanh cúi đầu vào.



“Phu nhân có gì sai bảo”



“Ngươi ra ngoài thêm một chuyến, nói Lý Đại làm như vầy…” Đinh trắc phi thì thầm vào tai Tiểu Hà.



Tiểu Hà nghe xong, đứng bất động.



Đinh trắc phi cau mày nhìn nàng, Tiểu Hà ngẩng đầu đối diện nàng, ánh mắt nào phải tỳ nữ hèn mọn.



“Phu nhân, gia có nói rồi, Tạ Cảnh Tu đã chết, phủ Nguyên Vương không đáng ngại, có thâu tóm được Vương phủ hay không không quan trọng.” Tiểu Hà nhẹ giọng nói.



Đinh trắc phi tái mặt, “Ngươi… ngươi nói gì! Đừng quên ai mới là chủ nhân ngươi!”



Tiểu Hà chỉ cúi đầu nói, “Chuyện của Tạ Cảnh Tu đã gây kinh động rất lớn, gần đây kinh thành phải nên yên ắng.”



“Ngươi không muốn thay ta truyền tin cho Lý Đại đúng không!” Đinh trắc phi bấu ngón tay vào lòng bàn tay, dữ tợn trừng nàng.



Tiểu Hà khom người, “Phu nhân làm chủ quá lâu, chắc đã quên thân phận của mình rồi nhỉ Lý Đại và nô tỳ đều là người của gia. Nếu phu nhân vì chuyện riêng mà phá hỏng đại sự, Nhị thiếu gia coi như được kế thừa Vương phủ, phu nhân thật sự cho rằng các ngươi nước lên thuyền lên à.” Nói xong xoay người ra ngoài.




Tư quân trên danh nghĩa đã mất, Tạ Cảnh Tu lại triệu hồi hắn về.



Nam nhân ngồi ghế chủ vị mặc y phục đen tuyền, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, tay áo bó thêu họa tiết mây trời, cổ áo mở rộng trưng ra xương quai xanh rắn chắc.



Chính là Tạ Cảnh Tu mấy ngày không gặp.



Giờ không làm Nguyên Vương thế tử nữa, đổi sang làm bầu gánh.



Nhị Cửu nói tiếp, “Thuộc hạ đã điều tra cửa tiệm kim chỉ đó, là tiệm cũ mấy chục năm, tạm thời không thấy có vấn đề.”



Ngón tay đang nhịp bàn ngừng lại, Tạ Cảnh Tu đứng lên, “Không cần điều tra nữa, cứ bắt Tiểu Hà lại. Chúng ta nên trở về rồi.”



Chuyến đi đến chùa Hộ Quốc là do Đinh trắc phi giật dây Nguyên Vương, vốn tưởng chỉ là vài thủ đoạn mờ ám của hậu viện, không ngờ lại đụng phải địch thủ mạnh như vậy.



Trước đó đã có một Lô thị, Tạ Cảnh Tu cảm giác Đinh trắc phi cũng là nữ nhân cất giấu vô số bí mật.



Hai mươi mấy năm qua nàng chưa bao giờ sử dụng thế lực kia, bởi vậy y không phát hiện.



Lô thị và Đinh trắc phi rốt cuộc có quan hệ gì không Hậu viện của các mệnh quan kinh thành có còn ẩn núp những nữ thân thâm tàng bất lộ như thế không



Thế gia đại tộc nào cũng vậy, dù là gia chủ cảnh giác cao độ, có ai lại đi đề phòng người chung chăn gối với mình mười mấy năm



Nếu là có người rắp tâm sắp đặt, chắc chắn mưu đồ không nhỏ.



“Chủ nhân, giờ đã có chút mặt mũi, thật sự không cần điều tra à” Nhị Cửu hỏi.



Tạ Cảnh Tu lắc đầu.



Người bày ra bố cục này ắt hẳn cực kỳ kiên nhẫn. Đinh trắc phi ở Vương phủ hơn hai mươi năm mà chưa từng liên lạc với bọn họ, Lô thị trở thành nghèo túng mà tình nguyện làm lụng để sống qua ngày chứ không đầu phục kẻ khác, các nàng sợ ảnh hưởng đến thời khắc bọn họ thu lưới, không thể tiết lộ nhiều hơn.



Hiện tại tìm ra được cửa tiệm kim chỉ ngụy trang kia đã là cực hạn.



Một thị vệ khác cười nói, “Chúng ta sẽ rời kinh thành ngay thôi, còn quản tên kia làm chi Âm mưu dương mưu này nọ có liên quan gì đến chúng ta đâu, Nhị Cửu ngươi ngốc quá.”



Nhị Cửu cười gượng, không nói thêm nữa.