Ngự Tứ Lương Y

Chương 171 : Loạn thần tặc tử

Ngày đăng: 00:54 22/04/20


Editor: Vện



“Thế tử!” Tiêu Ngự thấy là Tạ Cảnh Tu, tâm trạng tức khắc thả lỏng.



Hắn có cảm giác nếu mình gặp nguy hiểm trong hoàng cung, Tạ Cảnh Tu nhất định sẽ đến.



Lúc y xuất hiện, Tiêu Ngự không thấy bất ngờ chút nào.



Hắn dám hành động bừa bãi trong cung như vậy là dựa vào cảm giác không thể nói rõ này, là tin tưởng tuyệt đối vào Tạ Cảnh Tu.



“Tạ Cảnh Tu!” Lý quý phi trừng to mắt nhìn người tới, vẻ mặt như mừng lại như hận, vô cùng vặn vẹo.



“Ngươi không chết, quả nhiên ngươi không chết…” Lý quý phi lẩm bẩm, đôi mắt dán chặt vào gương mặt Tạ Cảnh Tu, “Bổn cung biết ngươi sẽ không thất bại dễ dàng như vậy, sẽ không chết dễ dàng như vậy.”



Thị vệ hoàng gia nhất thời mất đầu não điều đình, không biết phải làm gì.



Không biết là ai hô to, “Bảo vệ nương nương!”



Đoàn người nháy mắt tìm được mục tiêu, lập tức quay lại vây quanh Lý quý phi, giương lưỡi đao sáng lóa chĩa ra bên ngoài.



Tạ Cảnh Tu cứ như không thấy người ở đây, chỉ ruổi ngựa đến chỗ Tiêu Ngự.



Không khí tự nhiên trở nên quỷ dị, hơn mười thị vệ hoàng gia mà không dám đối đầu với khí thế của Tạ Cảnh Tu, chỉ có thể tránh qua một bên, khiến y càng thêm thuận lợi đến trước mặt Tiêu Ngự.



“Ngọc Nhi.” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng gọi, vươn tay ra, “Lên đây.”



Tiêu Ngự nhìn xung quanh, khóe miệng giật liên hồi.



“Thôi khỏi.” Giờ không phải lúc đùa giỡn, chẳng lẽ y không dẫn thêm một con ngựa nữa đến được sao… Vụ giả chết còn chưa tính sổ đấy. Đáng tiếc, thời điểm không đúng lúc, về rồi nói.



“Chúng ta đi thôi.” Tiêu Ngự nói rồi bước qua con đường nhỏ mà mọi người tự động chừa ra.



Hắn không biết Tạ Cảnh Tu dẫn bao nhiêu người đến, cũng không biết y làm thế nào mà coi thường luật pháp cầm cả đao vào thâm cung, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.



Nếu thường thức của hắn không bị lệch lạc thì hành vi hiện tại của Tạ Cảnh Tu rõ ràng là muốn “tạo phản”!
Tiêu Ngự nhíu mày, quay đi chỗ khác, không muốn nhìn ánh mắt quỷ dị của Lý quý phi.



Tạ Cảnh Tu ôm Tiêu Ngự, giục ngựa lên phía trước, tiến đến cửa Thái Y viện.



Lý quý phi tiếc nàng rèn sắt không thành thép, gào lên từ đằng sau, “Tạ Cảnh Tu! Ngươi muốn tạo phản sao! Chỉ vì con hồ ly này bỏ bùa mê thuốc lú à! Ngươi đặt phủ Nguyên Vương ở đâu, ngươi để các thị vệ đi theo ngươi ở đâu hả! Ngày đó các tăng nhân đã phán ngươi trời sinh phản nghịch, chẳng lẽ ngươi muốn biến nó thành sự thật sao!”



Lý Yên Nhi biết, một nam nhân bị người thâu tóm có thể làm ra hành vi ngu xuẩn cỡ nào, nàng lại không ngờ Tạ Cảnh Tu cũng là loại người này.



Người có thể đả động Tạ Cảnh Tu vốn phải là nàng!



Lời của Lý quý phi rơi vào tai Tạ Cảnh Tu, dĩ nhiên cũng lọt vào tai Tiêu Ngự. Hắn nghi ngờ nhìn Tạ Cảnh Tu, chẳng hiểu gì cả.



Lời của Lý quý phi hình như có gì đó không đúng



“Các ngươi quen nhau à!”



Mặt Tạ Cảnh Tu xanh mét, nghiến răng nói, “Ta không biết nữ nhân này là ai cả.”



Y vừa dứt lời, đột ngột kéo cương, con ngựa nhảy chồm lên, Tiêu Ngự hoảng hốt túm chặt bờm ngựa.



Roi dài vung lên như xé gió quất thẳng vào gương mặt kiều diễm hơn hoa của Lý quý phi.



Người phe kia tức khắc hỗn loạn, tiếng nữ nhân thét chói tai đến mức xuyên thủng tầng mây.



“Nàng ta cũng xem ngươi như “đồ vật” à!” Tiêu Ngự lạnh lùng nhìn Lý Yên Nhi ôm mặt gào thét.



“Phản! Phản rồi!” Quế đại nương đau lòng đỡ Lý quý phi, cất cao giọng, “Các ngươi còn không mau bảo vệ nương nương, lập tức bắt tên loạn thần tặc tử kia, giao cho hoàng thượng và nương nương trị tội!”



“Trời sinh phản nghịch Loạn thần tặc tử” Tạ Cảnh Tu khinh thường nói, “Nếu đã vậy, ta không phản thì thật phí thanh danh loạn thần tặc tử!”



Tâm trạng sâu kín của Thế tử chắc là vầy



Trong hình ảnh có thể có: văn bản