Ngự Tứ Lương Y

Chương 21 : Tự rước lấy nhục

Ngày đăng: 00:52 22/04/20


Editor: Vện



Phượng Chiếu Kỳ đưa bạc cho Tiêu Ngự, lại gọi Như Mặc sai tiểu nha đầu đi báo cho Phượng Chiếu Tình, nói là cậu không trả giúp sáu nghìn lượng bạc kia được, Phượng tam phu nhân tự nghĩ cách đi.



Tiểu nha đầu sáu, bảy tuổi cầm mười đồng tiền vui vẻ nhảy nhót đến Lạc Phân viện.



Được nửa đường thì gặp một tỳ nữ gọi nàng lại, tiểu nha đầu chạy tới, ngoan ngoãn nói, “Bách Linh tỷ tỷ khỏe.”



Bách Linh cười híp mắt, “Ngoan quá. Đang đi đâu đó”



“Giúp Đại thiếu gia truyền lời cho Ngũ tiểu thư ạ.”



Bách Linh sờ đầu nàng, “Thì ra là vậy. Vừa lúc ta cũng có việc tìm Ngũ tiểu thư, để ta giúp ngươi truyền lời luôn.”



“Nhưng mà…” Tiểu nha đầu hơi do dự, Bách Linh lấy trong túi ra mấy viên đường thả vào tay nàng, “Cầm mà ăn. Yên tâm đi, nếu Ngũ tiểu thư có ban thưởng gì nhất định sẽ chia cho ngươi.”



Tiểu nha đầu mặt mày hớn hở cầm mấy viên đường, thuật lại dặn dò của Phượng Chiếu Kỳ cho Bách Linh nghe, còn nói thêm, “Đại thiếu gia nói nhất định phải truyền tin đó.”



Bách Linh nhìn tiểu nha đầu nhún nhảy đi xa rồi mới cười ha ha, quay trở lại Thanh Vân các.



“Tiểu thư, đã làm xong.” Bách Linh phấn khởi báo cáo với Tiêu Ngự.



Tiêu Ngự tùy tiện gật đầu, bốc một miếng tráng miệng ném vào mồm, mắt không rời quyển sách trên tay. Trên bìa sách là mấy chữ “Thương Hàn Tạp Bệnh Luận”, chính là tên quyển sách hôm đó Tần tiểu đại phu giải thích phương pháp cấp cứu.



Cơ sở của Tiêu Ngự toàn học theo hệ thống Tây y, không ngờ lại được nghiên cứu Đông y sau khi đến thế giới này. Tuy hắn bị nhốt ở hậu viện, học rồi không biết có dùng được không, đâu phải ngày nào cũng có một Lý nhị thiếu gia rớt xuống nước trước mặt hắn đâu. Tại ngày đó hứng thú với nội dung Tần tiểu đại phu nói nên bác sĩ Tiêu mới rục rịch lòng hiếu học.



Bách Linh vẫn còn kích động vì vừa gài bẫy người ta, thấy Tiêu Ngự không phản ứng gì thì nhụt chí.



Ngẫm lại, tiểu thư lúc trước không chủ động làm gì Tam phu nhân, lúc bị chèn ép đến đường cùng mới chịu phản kích một lần. Lần này là cố ý ngáng chân luôn. Tuy Bách Linh thấy rất thích thú, nhưng nàng cảm thấy tác phong này không giống tiểu thư nhà mình chút nào.



“Tiểu thư, tại sao phải làm như vậy” Bách Linh khó giấu được hiếu kỳ.



Tiêu Ngự lật qua một trang, nhìn Bách Linh cười, “Ai bảo nàng xớ rớ đến đệ đệ ta, chỉ là cho nàng một bài học nhỏ thôi.”



Bách Linh không nghĩ là vì Phượng Chiếu Kỳ, ngạc nhiên nói, “Tiểu thư thương Đại thiếu gia quá ha.”



Nhắc đến chuyện đó, bác sĩ Tiêu cũng bất đắc dĩ, “Ta cũng không kiểm soát được…”



—o0o—




Phượng Chiếu Tình có khôn ngoan cũng chỉ là một thiếu nữ ở hậu viện, nàng có thể dùng thủ đoạn lừa gạt, nhưng Phượng Chiếu Kỳ lại không làm theo. Chuyện trả tiền này, nàng thật sự hết cách rồi.



Không chờ nàng an ủi Trịnh thị, màn cửa bị hất lên, Phượng tam lão gia bước vào, lại giẫm phải mảnh tách trà vỡ.



“Phụ nhân ngu xuẩn này lại gây chuyện gì nữa đây” Phượng tam lão gia đá văng mảnh sứ, trầm mặt bước tới, móc trong tay áo một xấp ngân phiếu đưa cho Trịnh thị.



“Cầm!”



“Cái gì đây” Trịnh thị nghi hoặc nhận lấy, nhìn thì thấy là ngân phiếu ba nghìn lượng.



Nàng chưa kịp vui mừng, Phượng tam lão gia nói tiếp, “Ta lấy một ít trang sức trong của hồi môn của bà đổi được ba nghìn lượng. Trang sức của Tình Nhi và Điềm Nhi mấy năm nay cũng nhiều quá rồi, bà mau lựa mấy thứ đáng giá đi đổi đi, nhanh nhanh để gom cho đủ tiền.”



“Cái gì!” Trịnh thị vừa nghe liền giận đến tối mắt, hét một tiếng rồi nhào vào đánh Phượng tam lão gia, “Ông dựa vào đâu mà bán của hồi môn của ta Ông dựa vào đâu mà bán trang sức của ta hả! Ta liều mạng với ông!”



“Điên rồi, mụ điên này!” Phượng tam lão gia luống cuống gỡ Trịnh thị ra, “Nếu không phải bà chậm chạp thì tổ phụ đâu có lôi ta ra khiển trách. Bà muốn kéo thì cứ kéo, kéo cho qua kỳ hạn mười ngày rồi ôm đồ cầm hưu thư cút khỏi Phượng phủ đi!” Nói xong thì chật vật hất rèm ra ngoài.



Trịnh thị ngồi bệt dưới đất, tức tối gào khóc.



Phượng Chiếu Tình cũng buồn bực, không cách nào an ủi Trịnh thị được.



Cuối cùng Trịnh thị cũng không dám vượt quá kỳ hạn mười ngày, nàng sợ Phượng tam lão gia thật sự viết giấy hưu nàng, sau đó thì Tình Nhi và Điềm Nhi biết nương tựa vào ai Không lẽ dựa vào ông cha vô tâm chắc



Bán hơn phân nửa trang sức của Phượng Chiếu Tình và Phượng Chiếu Điềm mới gom đủ ba nghìn lượng, tổng cộng là sáu nghìn lượng, giao cho trướng phòng, bấy giờ mới giải quyết xong.



Cái kết là Trịnh thị thực sự ngã bệnh, nửa là vì xót bạc, nửa vì uất hận, hận Phượng tam lão gia vô tình, hận Phượng Chiếu Ngọc dồn ép.



Phượng Chiếu Điềm bị lấy quá nhiều trang sức tức không chịu được, ngày nào cũng hùng hổ đòi đi tìm Phượng Chiếu Ngọc báo thù. May mà nàng bị cấm túc nên chuyện không đến tai người khác để bị mất mặt nữa.



————



Hậu trường.



Bác sĩ Tiêu: Thằng nhỏ ngốc nghếch, mau mau đến núp dưới cánh anh nào.



————



Ngoài lề: Đêm qua tăng ca xong, sáng tôi xuống hầm lấy xe, thấy chú bảo vệ trùm mền ngồi trong góc, trong cái mền còn phát sáng. Tôi tưởng ổng bị gì, đến lật mền ra tính nói lấy xe rồi, ai dè bị ổng hất cả ly cà đen vô mặt. Hỏi mới biết ổng đang luyện phim ma, tôi kéo mền ra làm ổng giật mình tạt cho xám mặt, may ổng không tàng trữ axit. Mấy bạn thấy ai coi ma hay kinh dị chắc không nên làm phiền, mắc công bị nó ném đồ vô mặt.