Ngự Tứ Lương Y

Chương 51 : Công lao lớn nhất

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tạ Cảnh Tu bước qua cổng, dưới con mắt theo dõi của mọi người, chậm rãi bước đến chắn trước mặt Tiêu Ngự.



Tam lão phu nhân ngập ngừng, tay cầm gậy siết lại. Có mù cũng nhìn ra được lai lịch người này không nhỏ, bà có thể mỉa mai những dân thường và nô bộc kia, nhưng không dám dùng cách đó với nam tử này.



Chẳng trách Phượng Chiếu Ngọc làm càn như vậy, không để trưởng bối vào mắt, ra là có chỗ dựa bên ngoài rồi.



Năm xưa Phương thị cũng mê hoặc đại tôn tử của bà, khiến hắn hủy hôn với nữ nhi Huyện thừa mà đi cưới con gái thương nhân, bây giờ con gái nàng cũng đáng sợ như vậy.



Toàn một lũ hồ ly tinh.



Tiêu Ngự hết ngạc nhiên, vội đến nói nhỏ, “Tạ thế tử, đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng ta có thể ứng phó chút chuyện nhỏ này, không dám làm phiền Thế tử gia.”



Thân thế của Phượng Chiếu Ngọc đã rối rắm lắm rồi, nếu liên lụy đến Nguyên Vương thế tử thì thiên hạ đại loạn mất.



Tạ Cảnh Tu nghe vậy, quay lại lạnh lùng nhìn hắn, nhìn cho Tiêu Ngự rùng mình.



Nếu không phải y đang chắn trước mặt mình thì ánh nhìn này nào giống đang che chở hắn, ánh mắt còn âm trầm hơn Tam lão phu nhân, khiến người ta cảm thấy như đang đối mặt với đông giá lạnh lẽo…



Tạ thế tử mở miệng, “Ngươi còn sức lực như vậy thì đi chữa trị cho người bệnh đi. Phân tán sức vào cái việc tẻ nhạt này, được một mất mười.”



Tam lão phu nhân đứng đối diện thấy nam tử áo đen thì thầm gì đó với Phượng Chiếu Ngọc, như rất thân thiết, bà càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.


Tiêu Ngự sao có thể cho các nàng đi như vậy được. Tạ Cảnh Tu nói khu cách ly không đủ dùng chỉ là nói bậy thôi, y muốn danh chính ngôn thuận sử dụng hai thôn trang này, y tạo cho hắn cái cớ tốt như vậy, nếu không trưng dụng chẳng phải quá lãng phí rồi sao.



Tiêu Ngự đã sớm biết đa phần sản nghiệp của Phượng gia toàn là của hồi môn của Phương thị, năm xưa Phương thị cũng rất được Phương gia yêu thương, sợ nàng bị nhà chồng khinh thường nên mới cố ý tặng của hồi môn nhiều đến vậy. Vậy mà hôm nay nhà mẹ chẳng quan tâm gì đến Phương thị, Tiêu Ngự không hiểu nguyên nhân. Nếu nói của hồi môn thì năm xưa Phương thị tình nguyện trợ cấp cho nhà chồng, hắn không có quyền đòi lại.



Bây giờ có thể thu hồi được một ít là tốt rồi.



“Tằng tổ mẫu chậm đã, đa tạ đại nghĩa của tằng tổ mẫu, ta và Lý đại nhân thấy hai thôn trang này rất có giá trị sử dụng, xin tằng tổ mẫo báo với trang chủ để ta và Lý đại nhân tiếp nhận.” Tiêu Ngự cười tủm tỉm.



Lý Phương Minh đang đau lòng thở dài vì công lao bị bay mất. Hắn đương nhiên cũng dâng chiết tử lập công, ai biết Tạ thế tử lại muốn tranh công với hắn, chỉ sợ chiết tử của mình đã thành đống giấy vụn rồi.



Không ngờ lại bị Phượng đại tiểu thư thuận tay kéo ra làm cờ che chắn.



Lý Phương Minh ngoài cười trong không cười, “Đúng vậy… Bản quan cũng nghĩ giống như Phượng đại phu.”



Nhìn trang phục quái đản của Tiêu Ngự, Lý Phương Minh thực sự không thể gọi hắn là Phượng đại tiểu thư được.



Tam lão phu nhân hơi ngừng lại, không quay đầu leo lên xe. Trịnh thị oán hận trừng Tiêu Ngự, nhưng bị vướng Tri phủ đại nhân nên không dám chửi bới, cũng kéo váy lên xe.



“Hai người này tới đây làm gì!” Lý Phương Minh nhìn xe ngựa chầm chậm chạy đi, phát cáu hỏi. Nếu các nàng không đến quấy rối thì Thế tử gia có khi sẽ không thay Phượng đại phu tranh công với hắn đâu.



Tiêu Ngự cười, “Ai mà biết.” Lại đút tay vào túi áo, xoay người vào khu cách ly.



Tôi lết được 1/4 chặng đường rồi.