Ngự Tứ Lương Y

Chương 55 : Gặp nạn trên đường

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Đoàn xe của Tạ Cảnh Tu đi không nhanh, dựa theo tốc độ này thì thời hạn nửa tháng e sẽ kéo dài hơn.



Đội có bốn chiếc xe ngựa mà thị vệ đến một trăm người, vây quanh bốn xe ngựa ở giữa, có thể nói vững như thành đồng.



Tiêu Ngự vén màn nhìn, lại buông màn trầm ngâm.



Bách Linh rót tách trà nóng đặt vào tay hắn, “Tiểu thư đang nghĩ gì vậy”



Tiêu Ngự, “Không nghĩ Tạ thế tử dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy, hơi bất ngờ thôi.”



Đón Nguyên lão Vương gia hồi kinh có cần gióng trống khua chiếng rầm rộ thế không Theo hiểu biết của Tiêu Ngự về Nguyên lão Vương gia và Tạ Cảnh Tu thì họ không giống loại người phô trương như vậy.



Trừ khi… Tạ Cảnh Tu đã dự liệu trên đường sẽ gặp nguy hiểm



Bách Linh không hiểu, “Tạ thế tử là Vương gia tương lai mà, phô trương chút có sao đâu.”



“Có lẽ vậy.” Tiêu Ngự cười, không nói nữa.



Nhị Cửu cưỡi ngựa đi cạnh Tạ Cảnh Tu, quay lại nhìn xe ngựa của Tiêu Ngự, đến nói nhỏ với Tạ Cảnh Tu, “Công tử, có tiến hành kế hoạch lúc trước không”



Tạ Cảnh Tu bình thản gật đầu.



“Nhưng mà…” Nhị Cửu hơi do dự, “Chỉ sợ động tĩnh không nhỏ, có thể sẽ dọa Phượng đại tiểu thư đó”



Tạ Cảnh Tu không nói gì, Lão Thất kế bên xì một tiếng, “Ngươi thấy ngươi hù dọa được Phượng đại tiểu thư hả”



Nhị Cửu chưa thấy cảnh Tiêu Ngự xe chỉ luồn kim trong máu thịt của Lão Cửu, nhưng thấy Lão Thất hình như không xem hắn như tiểu thư mà đối đãi, đúng là chỉ có mình Nhị Cửu biết thương hương tiếc ngọc.



Nguyên lão Vương gia trong xe cho người gọi Tạ Cảnh Tu đến. Tạ Cảnh Tu vừa lên xe, Nguyên lão Vương gia liền trừng mắt nói, “Sao ngươi lại dẫn theo đội cảnh vệ của phụ thân ngươi hả Đám này chưa đâm sau lưng ngươi thì thôi, ngươi còn hy vọng chúng bảo vệ ông cháu ta hay sao Có thể bình an về kinh thành thì chúng ta cũng lớn mạng lắm.”



Vốn chỉ thấy hai người Tạ Cảnh Tu và Nhị Cửu vào thành đón ông, mãi đến khi ra khỏi thành hội họp Nguyên lão Vương gia mới biết người đón thật sự là ai.
Một tốp thị vệ băng qua màn sương, nói với phu xe, “Thế tử bảo dừng xe, sương quá dày không đi tiếp được, chúng ta tạm hạ trại ở đây, ngươi mau đánh xe theo ta.”



Phu xe trầm giọng thưa, hô một tiếng, kéo ngựa rời khỏi quan đạo, theo đội thị vệ kia lên phía trước.



“Đừng ầm ĩ vậy chứ.” Vài thị vệ bị tiếng hô của phu xe làm hết hồn, trách một câu, thấy phu xe không nói nữa, liền hài lòng dẫn đường.



Tiêu Ngự thấy xe đi khoảng nửa canh giờ thì đột nhiên ngừng lại.



“Tạm chờ ở đây đi, chờ lệnh Thế tử.” Thị vệ nói.



Phu xe vẫn đáp một tiếng rồi im lặng.



Xung quanh im phăng phắc, không một tiếng động.



Tiêu Ngự vén màn nhìn, vẫn một màn sương mờ mịt, tiểu đội thị vệ phân ra bốn hướng bảo vệ xung quanh xe ngựa của hắn.



Chỉ không thấy Tạ Cảnh Tu.



Loại yên lặng này quá mức quái dị, Phương thị và Bách Linh đều hoảng sợ. Tam lão thái gia phái hai phụ nhân khỏe mạnh theo hầu Phương thị, bình thường hay ngồi trong xe, giờ cũng không thấy.



Bách Linh liếc bên ngoài, nhỏ giọng hỏi, “Tiểu thư, chúng ta đang ở đâu vậy”



Tiêu Ngự lắc đầu, nhìn phu xe. Phu xe chỉ yên lặng ngồi đó, tấm lưng rộng lớn vô cùng vững vàng.



———



Hậu trường.



Tạ thế tử: “Năng lực” của ta (_)



Bác sĩ Tiêu: …Tại sao ngươi lại nhấn mạnh chữ năng lực