Ngự Tứ Lương Y

Chương 76 : Ba điều quy ước

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tạ Cảnh Tu, “Phượng đại phu, ngươi giận ta sao”



Tiêu Ngự, “…” Tạ thế tử im hơi lặng tiếng làm ra một đống chuyện tốt, khiến hắn trở tay không kịp, tại sao còn mang cái vẻ oan ức đó



Tạ Cảnh Tu, “Phượng đại phu, ta có thể vào trong không”



“Vào đi.” Tiêu Ngự thở dài, nhường lối cho Tạ Cảnh Tu vào nhà.



Tạ Cảnh Tu giúp hắn đóng kín cửa, cùng hắn vào đại sảnh, im lặng ngồi xuống.



Tiêu Ngự đá chậu than đến trước mặt y, hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì Vụ ban hôn là thế nào”



Tạ Cảnh Tu ngẩng đầu nhìn hắn.



“Nếu không có thánh chỉ tứ hôn, ngươi căn bản không nguyện ý gả cho ta.”



“Vậy nên ngươi mới dùng biện pháp mạnh này sao” Thái dương Tiêu Ngự nảy một cái.



Tạ Cảnh Tu rũ hàng mi dài như lông quạ, đầu ngón tay xoa xoa, tường trình với Tiêu Ngự chuyện y cầu xin thánh chỉ.



“…” Tiêu Ngự không còn gì để nói. Tạ thế tử đây đã làm gì, muốn vì chân ái mà chống lại cả thế giới à



“Thứ cho ta nói thẳng, chuyện này Tạ thế tử làm quá cẩu thả.”



Tạ Cảnh Tu, “Ta biết.”



Thái độ nhận sai giỏi quá vậy Tiêu Ngự ngược lại không biết nên nói gì.



Tạ Cảnh Tu, “Nhưng ta không hối hận, nếu quay ngược về trước đó, ta vẫn sẽ làm như vậy.”



Tiêu Ngự, “…Ngươi đặc biệt đến đây gây chuyện chọc ta tức điên đúng không!”



Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Ngươi từng cầu thân với Trương Lập Khanh, tại sao ta làm thì không được”



Trương Lập Khanh Là ai



Tiêu Ngự nhìn Tạ thế tử nghiêm túc đến phát rầu, trong đầu dần phác họa ra hình ảnh một người mũm mĩm mặt tròn vo…



Rốt cuộc cũng nhớ rồi, là Trương tam thiếu gia.



“Vậy mà ngươi vẫn còn nhớ đến hắn…” Tạ thế tử đây muốn ghim Trương tam thiếu gia đến năm nào tháng nào!



“Tại sao ta lại không được” Tạ Cảnh Tu nhếch đôi môi mỏng, nhìn Tiêu Ngự không chớp mắt.
Nếu không phải người trong phủ Quốc công, chẳng lẽ… thật sự có người ngoài nhúng tay vào phủ Quốc công



“Phu nhân, thứ cho lão nô lắm miệng. Ngày ấy, người của phủ Nguyên Vương vì Phượng Chiếu Ngọc mà đối đầu với quan phủ, chắc là Nguyên Vương thế tử coi trọng Phượng đại tiểu thư, không chừng cố ý giúp nàng hả giận.”



Vụ tráo con năm xưa chỉ có mấy phụ nhân tâm phúc của Phượng Vân Ninh biết, những người này thì không.



“Nguyên Vương thế tử coi trọng Phượng Chiếu Ngọc” Phượng Vân Ninh cười lạnh lẽo.



Nguyên Vương thế tử không biết thân phận Phượng Chiếu Ngọc, chẳng lẽ Phương thị và bản thân Phượng Chiếu Ngọc lại không biết Còn muốn cố ý quyến rũ Tạ thế tử dùng thế lực Vương phủ che chở sao



“Đúng là… đê tiện!” Phượng Vân Ninh lạnh lùng mắng.



Nếu bị phủ Nguyên Vương ngáng đường, vậy phải tính toán cẩn thận, nàng cũng không hoảng sợ.



Thế lực phủ Nguyên Vương từ lâu đã không còn như trước, Lý gia tạm thời chưa đụng đến cũng vì Nguyên Vương không màng việc triều chính. Sớm muộn rồi cũng có ngày phủ Nguyên Vương bị Lý quý phi thao túng, hoặc tan thành tro bụi…



Bên ngoài có tiếng tiểu nha hoàn thông truyền.



“Phu nhân, Đại thiếu gia đến thỉnh an.”



Giữa đôi mày Phượng Vân Ninh hiện vẻ không kiên nhẫn, lạnh giọng nói, “Nói ta khó chịu, không muốn tiếp khách, bảo hắn về đi.”



Tiểu nha hoàn thưa một tiếng, ra đuổi An Thiên Vũ về.



An Thiên Vũ lộ vẻ thất vọng, cúi đầu hành lễ với phòng của Phượng Vân Ninh mới chậm rãi rời đi.



—o0o—



Khâm Thiên giám và Lễ bộ được thánh chỉ ủy nhiệm phụ trách lễ nghi cho lễ thành thân của Tạ thế tử và Phượng Chiếu Ngọc, đương nhiên không dám chậm trễ.



Lúc Giám chính Khâm Thiên giám đến Phượng gia, Phượng Vân Phi vẫn mù tịt, đến khi nghe hắn nói muốn lấy canh giờ bát tự của “trưởng nữ” Phượng Chiếu Ngọc xem có hợp với bát tự của Tạ thế tử không, Phượng Vân Phi như bị giáng một tia sét, sững sờ tại chỗ.



“Chuyện này… sao có thể!” Phượng Vân Phi cười như điên, lắp bắp nói, “Giám chính đại nhân có nhầm lẫn cái gì không”



Chiếu Ngọc làm sao lấy chồng được! Quả thực… quá hoang đường.



Giám chính Khâm Thiên giám vốn không ưa Phượng Vân Phi bám váy nữ nhân mà lọt vào mắt Hoàng thượng, thăng lên Tổng quản Thái y, lúc này vẻ mặt hiển nhiên không hề dễ chịu.



“Đây là thánh chỉ tứ hôn của bệ hạ, Phượng đại nhân muốn nói Hoàng thượng nhầm lẫn sao” Giám chính nói, “Nghe nói Phượng đại tiểu thư theo mẫu thân ra ngoài ở chứ không ngụ lại Phượng phủ, bản quan không biết Phượng đại nhân và Phượng đại tiểu thư có gì bất hòa, nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, Thế tử cũng tự mình cầu xin được tứ hôn, Phượng đại nhân nên vứt bỏ thù cũ, giúp hôn lễ này được thuận lợi mới phải.”



Phượng Vân Phi nào dám nói gì nữa, chỉ có thể mang tâm trạng rối bời viết canh giờ bát tự của trưởng tử đưa cho Giám chính, tiễn hắn ra cổng phủ, thẫn thờ nhìn theo kiệu của Giám chính chậm rãi đi xa, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.



“Hoang đường… thật hoang đường. Rốt cuộc là… ai tạo nghiệt!”