Ngự Tứ Lương Y

Chương 79 : Lấy ác trị ác

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Minh Châu quận chúa không ngờ Tiêu Ngự thật sự dám cho người hầu động thủ với người của nàng, mà võ công của hai nha hoàn xấu xí kia còn cao hơn người của nàng rất nhiều, Tiêu Ngự căn bản không hề kiêng dè thân phận nàng, nàng không chiếm được ưu thế nào.



“Ngươi dám động thủ với bổn Quận chúa sao” Minh Châu quận chúa giận tái mặt, đột ngột chuyển hướng sang Ngự sử phu nhân, “Đổng phu nhân, thứ người không hiểu lễ pháp này, ngươi mau đến dạy dỗ nàng, nàng dám to gan coi thường hoàng gia, bất kính với hoàng tộc, phải chịu tội gì!”



Đổng phu nhân tuy là Ngự sử phu nhân nhưng cũng chỉ là nữ tử suốt ngày quanh quẩn trong nhà, nào biết luật pháp.



“Tội bất kính với hoàng tộc, không lớn không nhỏ…” Đổng phu nhân bước ra nói, “Nhưng ra tay với Quận chúa chính là đại bất kính. Chỉ là, xin nể tình Phượng đại tiểu thư là Thế tử phi tương lai của Vương phủ, nên chuyện lớn hóa nhỏ, dĩ hòa vi quý, Quận chúa thấy thế nào”



Minh Châu quận chúa không đáp lại, gắt gao nhìn Tiêu Ngự chòng chọc, bộc lộ oán hận và căm ghét rõ ràng.



Tiêu Ngự hơi nhíu mày. Hắn dĩ nhiên không để Quận chúa này vào mắt, cũng không dựa thế Tạ Cảnh Tu, coi Hoàng đế kia gấp gáp ban thánh chỉ tứ hôn hoang đường, không lẽ Hoàng đế thật sự cảm thấy hắn xứng đôi với Tạ thế tử Không phải là ngẫm thấy thân phận hắn thấp kém, lại chẳng hiền lương thục đức, tiếng tăm không tốt mới cố ý tạo thêm phiền phức cho phủ Nguyên Vương sao.



Coi như vị Quận chúa này có bẩm báo lên Hoàng đế, sao Hoàng đế có thể cam lòng vứt bỏ “quân cờ” quá tốt là hắn



Nên hắn đương nhiên không sợ.



Nhưng ánh mắt mang ác ý trắng trợn thật làm người ta không thoải mái.



Quan khách vốn đang ngồi bàng quan giờ hai mặt nhìn nhau, có ngốc cũng nhận ra bầu không khí đang trở nên căng thẳng.



Lúc trước Minh Châu quận chúa không hề nương tay với những nữ tử dám tiếp cận Tạ Cảnh Tu, huống chi đây còn là vị hôn thê chiêu cáo thiên hạ của Tạ thế tử Nhìn ánh mắt nàng cũng thấy sát khí lồ lộ.



Nếu không phải vì thời điểm không thích hợp, mọi người đã sớm cáo từ chạy về. Lúc này ngồi đây quả thực như ngồi trên đống than.



“Xin Quận chúa bớt giận, coi như chừa chút mặt mũi cho chủ tiệc là ta đi.” Lô thị đột ngột đứng dậy, “Đại tiểu thư lớn lên ở thành Hoài Thiên, không biết quy củ của thế gia kinh thành, nhưng là người có tấm lòng chân thành, không phải nàng cố ý bất kính với Quận chúa đâu. Quận chúa xưa nay cũng là nữ trung hào kiệt không câu nệ tiểu tiết, xin hãy để Đại tiểu thư lấy trà thay rượu, kính Quận chúa một ly, cứ thế mà bỏ qua hiềm khích.”



Tiêu Ngự nhìn Lô thị, Lô thị mỉm cười lãnh đạm với hắn, còn khẽ gật đầu. Hắn lại nhìn Minh Châu quận chúa, liền thấy vị Quận chúa kia hung ác lườm hắn một cái, vung tay với nha hoàn của nàng, “Đi lấy ba ly rượu cho nàng!”



Thật dễ dàng đồng ý với hòa giải của Lô thị.



Tiêu Ngự hơi cúi đầu, đầu ngón tay gõ nhẹ vạt áo.



Một cái ly nồng nặc mùi rượu đưa đến trước mặt hắn, Tiêu Ngự ngẩng lên nhìn mọi người trong đình.



Những người khác dường như cũng không ngờ xung đột dữ dội như vậy cứ thế tiêu tan, càng thêm thật tâm tin phục Lô thị.



Minh Châu quận chúa trước giờ không nói lý, lại tự nguyện nghe lời khuyên của Lô thị.



Minh Châu quận chúa hất mặt nhìn Tiêu Ngự, “Phượng đại tiểu thư, chính ngươi bất kính với hoàng tộc trước, ta nể mặt Lô phu nhân nên mới không tính toán với ngươi. Chỉ cần ngươi thành thật kính bổn Quận chúa ba ly rượu này, việc hôm nay xem như tan thành mây khói. Minh Châu ta nói được làm được.”



Tiêu Ngự lại nhìn Lô thị, Lô thị nhìn thẳng hắn một chốc, rũ mắt nói, “Đại tiểu thư hãy cân nhắc.”



Khí thế hùng hổ kéo đến, lại cứ nhẹ nhàng bỏ qua vậy sao Tiêu Ngự cảm thấy vở kịch này thật quá sứt sẹo.



A Lục đến nâng ly rượu, hai tay dâng lên trước mặt Tiêu Ngự.



“Mời Phượng đại phu.”



Tiêu Ngự nhìn hắn, A Lục hiểu ý cúi người đưa ly đến.



“Được thôi, Minh Châu quận chúa đã nói thế, ta cũng không thể không giữ thể diện cho Quận chúa.” Tiêu Ngự cười nói, bưng ly rượu ngửa đầu uống cạn, trưng đáy ly trống rỗng cho Minh Châu quận chúa nhìn, “Ta đã uống, Quận chúa tùy ý.”




Tạ Cảnh Tu lại nói, “Ta viết một lá thư, Lão Lục giúp ta mang đến cho Phượng đại phu, nhớ phải tự tay giao vào tay hắn.”



Ban ngày là nha hoàn A Lục, hiện tại là hộ vệ Lão Lục giòn giọng đáp.



—o0o—



Sáng hôm sau, Tiêu Ngự vừa mở cửa phòng đã gặp A Lục chờ bên ngoài, suýt bị rớt mất hồn.



Hắn không đành lòng nhìn thẳng, quay đi chỗ khác.



“A Lục, sau này ngươi không cần phải tô son đánh phấn.”



A Lục cung kính thưa, đưa ra một lá thư.



“Phượng đại phu, Thế tử nhờ nô tỳ gửi cho ngươi.”



Tiêu Ngự nhận thư, A Lục xoay người rời đi.



Chưa đến một ngày mà đã biết chuyện đêm qua sao Chắc Tạ thế tử và hộ vệ của y về đêm rất bận rộn.



Tiêu Ngự quay vào phòng, mở thư ra, là một tờ giấy màu hoa đào thơm phức, trên giấy còn vương mấy cánh hoa nhỏ xíu.



Tiêu Ngự mang theo dự cảm không lành đọc thư.



Ngọc Nhi yêu dấu của ta.



Một ngày không gặp, như cách ba thu. Nay đã năm ngày không thấy, ta rất nhớ ngươi. Không biết quân tâm có cảm thấy giống ta không



Có A Lục, A Thập bên cạnh ngươi, ta rất yên tâm, ngươi cũng có thể yên tâm. Một ngày không gặp quân nhan, ta thấy thật cô quạnh. May mắn có A Lục báo tin mỗi ngày, giúp ta giải mối tơ vò. Ngày ngày mong chờ thời khắc gả làm thê của ta, tâm tình vui sướng ngất ngây. Nhịn một khắc tương tư để được trăm năm cùng chung chăn gối, ta cảm thấy mùi vị của tương tư cũng ngọt ngào.



Thư ngắn ý nhiều, không thể giải bày chi tiết. Trông chờ hồi âm. Tỏ lòng nhung nhớ.



Phu quân Cảnh Tu.



Tiêu Ngự, “…”



A Lục vừa lúc gõ cửa nói vọng vào, “Phượng đại phu, Thế tử nói ngươi phải hồi âm ngay.”



Tiêu Ngự đến bên bàn, cầm bút lông chấm mực, vung tay viết, nhét vào bao thư giao cho A Lục.



“Báo cáo kết quả đi nào.” Tiêu Ngự vỗ ngực A Lục.



Tạ Cảnh Tu nhận được hồi âm, đứng bên cửa sổ bán nguyệt ưu nhã mở thư xem.



Chỉ thấy trên giấy là mấy chữ rồng bay phượng múa ngắn gọn súc tích.



Lần sau gặp mặt, xin Thế tử làm biểu cảm vui sướng ngất ngây cho xem chút.



Tạ Cảnh Tu, “…”



Tuy chỉ có một câu nhưng vẫn xếp lại cẩn thận, kẹp vào một tập thơ.