Ngự Tứ Lương Y

Chương 82 : Phương pháp giải độc

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tiêu Ngự ra khỏi viện, A Lục theo sau, A Thập cũng không biết từ đâu nhảy ra.



Quản gia liếc nhìn, cúi đầu nói, “Lão gia chỉ gọi một mình Đại tiểu thư, vì là việc nhà Phượng phủ nên…”



Tiêu Ngự nhíu mày, A Lục và A Thập làm ngơ quản gia.



Tiêu Ngự có cảm giác như sắp tham dự hồng môn yến.



“Đi thôi, đừng để Phượng lão gia chờ lâu.” Tiêu Ngự nói rồi đi trước, A Lục A Thập không rời một bước.



Quản gia há miệng định nói gì, nhưng căn bản không ai để ý, bất đắc dĩ từ bỏ, vội vàng lên trước dẫn đường.



Tiêu Ngự không cần quản gia dẫn đường cũng biết Phượng Vân Phi hẳn đang ở viện tử của Lô thị.



Lô thị trúng độc, Phượng Vân Phi thân là Tổng quản Thái y chắc chắn phải chăm lo, không biết hắn đã tìm ra cách giải độc chưa.



Lúc Tiêu Ngự đến, Phượng Vân Phi đang thương lượng bệnh trạng Lô thị với các đại phu khác, còn một nữ tử trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trong góc lắng nghe, phong thái rất trầm tĩnh.



Không biết vì sao, Tiêu Ngự vừa nhìn đã chú ý nàng ngay.



Nữ tử đội mũ mạng, bên cạnh là một nha hoàn nhìn rất lanh lợi, Tiêu Ngự lập tức nghĩ đến chính mình lúc trước.



Nếu không gặp Tạ Cảnh Tu, chắc hắn cũng rời nhà hành y thế này.



Sau khi quen biết Tạ Cảnh Tu, hắn không cần phải che giấu dung mạo mỗi khi gặp người khác, không phải mặc y phục nữ, cũng không cố gắng bắt chước cách ăn nói của nữ tử.



Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn không còn phải sợ bất cứ điều gì nữa.



Dường như nữ tử kia cũng chú ý Tiêu Ngự, nàng đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp lạnh nhạt đánh giá Tiêu Ngự, dù trắng trợn nhưng không gây phản cảm.



“Vị này… hẳn là Phượng đại tiểu thư.” Nữ tử lên tiếng, âm thanh êm dịu ôn hòa.



Phượng Vân Phi đã bước đến, vội nói, “Chiếu Ngọc, vị này chính là Giản lục tiểu thư, chủ nhân y quán Giản gia.”



Tiêu Ngự khẽ gật đầu với Giản lục tiểu thư, xem như chào hỏi.



Hắn có nghe tên tuổi Giản lục tiểu thư, hình như Phùng thái y vô cùng sùng bái, nghe nói y thuật rất giỏi.



“Phượng lão gia tìm ta có chuyện gì” Tiêu Ngự nhìn Phượng Vân Phi.



Phượng Vân Phi bị con mình gọi là Phượng lão gia trước mặt người ngoài, sắc mặt lộ vẻ lúng túng.



Tiêu Ngự hoàn toàn không muốn diễn tiết mục phụ từ tử hiếu với hắn.



“Chiếu Ngọc, vi phụ gọi ngươi đến là vì bệnh tình của mẫu thân.” Phượng Vân Phi ho nhẹ, “Vi phụ nghe nói, ngươi rất xuất sắc trong phương diện y thuật, hiện tại chúng ta đã hết cách với bệnh của mẫu thân ngươi, ngươi hãy qua xem xét một chút, không chừng có thể đưa ra biện pháp.”



Lô thị vẫn chưa được giải độc


Bán Hạ le lưỡi, ngậm miệng không nói nữa, nhanh nhẹn bắt tay dọn dẹp.



Đến chiều, Tiêu Ngự nghe Bách Linh báo Đại phu nhân đã tỉnh.



“Do lão gia đem thuốc từ bên ngoài về.” Bách Linh vừa chải tóc cho Tiêu Ngự vừa nói, “Nghe Tiểu Quất nói lúc trở lại, sắc mặt lão gia rất khó coi, còn tưởng lão gia không thu hoạch được gì. Ai dè lại đem thuốc về cứu tỉnh Lô phu nhân.” Tiểu Quất là đồng bọn nhỏ của Bách Linh ở Phượng phủ, xấp xỉ tuổi nàng, cũng là tiểu yêu tinh tính tình lanh lợi.



Tiêu Ngự miễn cưỡng ậm ừ, không quá để tâm.



Trên bàn bày giấy viết thư, từ lúc về phòng hắn đã ngẩn ngơ hết nửa ngày, một chữ cũng không viết ra được.



Có nhiều chuyện muốn hỏi Tạ Cảnh Ti, nhưng đến lúc cầm bút lại không biết nên hỏi gì.



Tạ Cảnh Tu cho Phượng Vân Ninh tự chuốc quả đắng, thủ hạ Lão Lục của y lại không ngần ngại nói ra cách thức lấy thuốc giải cho Phượng Vân Phi, hiển nhiên Tạ Cảnh Tu cũng không phải nhất định muốn dồn họ vào chỗ chết.



Nhưng nếu so với thái độ thù oán, y lại quá tùy tiện, có cũng được không có cũng được, lạnh lùng hơn cố chấp.



Vốn tưởng Tạ thế tử là người trong nóng ngoài lạnh, bây giờ xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết được Tạ thế tử.



Hơn nữa, tùy tiện trêu chọc phủ Đại công chúa, phủ An quốc công và Phượng phủ, không biết Tạ Cảnh Tu đã cẩn thận suy xét chưa, có để lại ảnh hưởng không tốt hay không…



“Ôi, Tạ thế tử ơi là Tạ thế tử.” Tiêu Ngự nằm sấp ra bàn, lầm bầm.



Bách Linh che miệng cười trộm, “Tiểu thư nhớ Thế tử gia sao Tiểu thư đừng nóng, nô tỳ nghe ngóng rồi, quy trình chuẩn bị hôn lễ của triều đình nhanh lắm. Cùng lắm chỉ hai, ba tháng nữa là tiểu thư có thể gả cho Thế tử rồi.”



Tiêu Ngự đen mặt, “Bách Linh này, phạm vi nghiệp vụ của ngươi mở rộng nhanh thật đấy.” Sao chỗ nào nàng cũng hỏi thăm được hay vậy



Bách Linh tự hào ngẩng cao đầu, tiếp tục chải tóc cho Tiêu Ngự.



—o0o—



Trên một con đường ngoài cửa thành Nam, ba bóng người bé nhỏ rúc trong góc phòng củi, một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm mỗi tay ôm một đứa trẻ, ba người dùng mấy cái bao gai và rơm rạ đắp lên mình.



“Tỷ tỷ, ta đói quá.” Một bé trai giương đôi mắt đen láy nhỏ giọng nói.



Thiếu nữ móc trong ngực ra một bao giấy dầu, mở ra lấy nửa miếng bánh, bóp thành mảnh vụn đút vào miệng đứa trẻ, lại lấy miếng khác đút cho bé gái còn lại.



“Ăn đi, ngày mai tỷ tỷ mua thêm cho các ngươi.” Thiếu nữ ôm sát đệ muội, “Lạnh không Tỷ tỷ ôm chặt thêm nè.”



Hai đứa trẻ miệng nhai bánh, đồng loạt lắc đầu, “Tỷ tỷ ôm ấm lắm, không lạnh.”



Bé trai nói, “Tỷ tỷ, chúng ta có thể tìm được ca ca không”



Thiếu nữ gật đầu, “Có thể, tỷ tỷ đã hỏi thăm được tin tức của ca ca. Chúng ta đến mang ca ca về nhà, được không nào”



“Được ạ, mang ca ca về nhà. Như vậy mẹ sẽ không gặp ác mộng nữa, sẽ không nhớ đến ca ca rồi khóc nữa.” Bé gái còn lại gật đầu lia lịa.



Thiếu nữ ôm lấy đệ muội, “Bé ngoan, ngủ đi, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường tìm ca ca.”



Có ai đoán ra thiếu nữ này là ai chưa