Ngự Tứ Lương Y

Chương 91 : Mãnh thú

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Tạ Cảnh Tu chỉ ngồi trong phòng Tiêu Ngự nửa canh giờ rồi cáo từ.



Ngoài trời lất phất tuyết bay.



Tiêu Ngự lấy áo choàng cho y, Tạ Cảnh Tu nói, “Ta muốn cái lần trước ngươi mặc.”



Tiêu Ngự, “…Có gì khác nhau”



Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, biểu hiện hờ hững có vẻ đặc biệt vô tội.



“Nếu không có gì khác, tại sao ta không thể mặc”



Tiêu Ngự, “…” Hắn lại không thể phản bác!



“Được rồi, ta đi lấy cho ngươi.” Tiêu Ngự thở dài, mở tủ quần áo lấy chiếc áo choàng lông đen tuyền được xếp ngay ngắn.



Tạ Cảnh Tu chỉ vào lò sưởi, “Ủ ấm một lát đi, nếu không sẽ lạnh.”



…Bộ nhìn y yếu đuối lắm hay sao.



Tiêu Ngự không còn sức từ chối ý kiến của Tạ thế tử, cứ làm theo là được rồi.



Tạ Cảnh Tu nhìn Tiêu Ngự tung áo ra phủ lên lò sưởi.



Tiêu Ngự, “…”



Tạ Cảnh Tu, “…”



Mười phút sau, Tiêu Ngự sờ lên áo, cảm giác ấm áp, liền đưa cho Tạ Cảnh Tu.



“Xong rồi, mặc vào đi.”



Tạ Cảnh Tu im lặng mặc áo, nhìn xoáy Tiêu Ngự, “Phượng đại phu, ta về đây.”



“Ừ, thượng lộ bình an.” Tiêu Ngự cười tít mắt tiễn y ra cửa.



Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Chúng ta sắp xa cách hơn một tháng mà Phượng đại phu dường như chẳng có vẻ lưu luyến gì cả.”



Tiêu Ngự nghẹn họng, nói không ra lời.
Đám hộ vệ nhìn mà choáng váng, hai mặt nhìn nhau một hồi, vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.



Tạ Cảnh Tu kéo áo choàng, mỉm cười vuốt ve con thú cao ngang ngực y.



“Ngươi thích cái áo này sao” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng hỏi.



Huyền Trạm không thể trả lời, chỉ vui sướng chạy vòng quanh y, hết ngửi lại lấy móng vuốt đập đập áo choàng của y.



“Ta cũng thích nó.” Tạ Cảnh Tu cúi đầu cười khẽ.



—o0o—



Hai mươi tám tháng Chạp, Phượng Chiếu Kỳ được thư viện thả về Phượng gia.



Sau lần gặp Tiêu Ngự trong tiểu viện Tạ Cảnh Tu mua cho, biết được chân tướng, Phượng Chiếu Kỳ liền quay lại thư viện.



Lúc đó về sớm để gặp Tiêu Ngự nhưng Tiêu Ngự không ở lại Phượng phủ, giờ đã biết chuyện năm xưa, Phượng Chiếu Kỳ không thể đối mặt Phượng Vân Phi nên lại thu dọn hành trang vào thư viện.



Bây giờ thư viện đã chính thức cho nghỉ cậu mới về Phượng phủ.



Vừa mới về lại nhận được tin chấn động.



Đại ca của cậu tháng sau xuất giá rồi! Vẫn phải gả cho cái tên Tạ Cảnh Tu!



“Ca, ngươi điên rồi sao! Ngươi có biết xuất giá tức là sao không!” Phượng Chiếu Kỳ gần như dí sát vào mặt Tiêu Ngự lớn giọng quát, âm thanh thiếu niên trong trẻo bật công suất cực hạn, quả thực như ma âm xuyên màng nhĩ.



Tiêu Ngự bịt tai vội vàng lùi về sau, chụp bàn tay năm ngón đẩy mặt cậu ra xa, “Là ngươi sắp có tẩu tử quyền thế anh tuấn tiêu sái.”



“Lại còn tẩu tử, ngươi nghĩ cái gì vậy!” Phượng Chiếu Kỳ giậm chân, “Rõ ràng là tỷ phu!” Nói xong lại giật mình, cả giận mắng, “Không đúng! Không liên quan đến vấn đề này!”



“Vậy ngươi muốn thế nào” Tiêu Ngự lười biếng nằm nhoài lên lò sưởi, “Sính lễ đã mang đến, áo cưới cũng may xong rồi.”



Phượng Chiếu Kỳ nóng nảy đi qua đi lại, đột ngột đứng thẳng, như đã hạ quyết tâm đập tay một cái.



“Ca, ta dẫn ngươi đi! Chúng ta rời khỏi kinh thành!”



Thông báo nhỏ



Trong lúc lướt những chương sau, tôi phát hiện tên của Lý quý phi và con gái Lý gia đều là tên ba chữ, tên của Lý quý phi là Lý Yên Nhi chứ không phải Lý Yên, tôi đã sửa lại ở những chương trước. Xin lỗi các bạn vì sai sót này.