Ngự Tứ Lương Y

Chương 94 : Ngày sau tân hôn

Ngày đăng: 00:53 22/04/20


Editor: Vện



Sáng hôm sau, Tiêu Ngự trong cơn mơ ngủ cảm giác gò má và trên môi hơi ngứa, huơ tay mấy cái, gian nan tỉnh dậy.



Vừa mở mắt liền thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của Tạ thế tử.



“Ngọc Nhi, chào buổi sáng.” Tạ Cảnh Tu chống một tay xuống giường, một tay vỗ nhẹ má hắn, thấy Tiêu Ngự vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, y cúi xuống hôn môi hắn, triền miên một lúc lâu.



Tiêu Ngự, “…”



Cứu mạng… Dường như Tạ thế tử sau khi thành thân đã biến thành một người khác, chính nhân quân tử nghiêm túc giữ lễ ngày xưa đâu rồi Chẳng lẽ Tạ thế tử đã bị tráo đổi chỉ trong một đêm!



Tạ Cảnh Tu không để ý nét mặt thẫn thờ của Tiêu Ngự, lại hôn thêm một cái mới đứng dậy, bờ vai mạnh mẽ tao nhã dưới ánh ban mai toát lên vẻ quyến rũ lạ thường.



Hừm, thân trên để trần không mặc áo… cũng may vẫn còn cái quần.



Hai người rời giường chỉnh trang xong thì có tiếng gõ cửa, Tạ Cảnh Tu tự ra mở cửa, một lão nương lộ vẻ lúng túng đứng ở ngoài.



“Thế tử, lão nô đến lấy khăn hỉ.”



Tiêu Ngự lập tức 囧, muốn đào lỗ chui xuống đất.



Tạ Cảnh Tu mặt không đổi sắc nói, “Không cần, ta tự giữ.”



Lão nương không dám nói nhiều với Tạ Cảnh Tu, tuy cảm thấy không hợp lễ nghi nhưng vẫn ấp úng thưa một tiếng, nhanh chân rời đi.



Nguyên bản nên do nhũ mẫu của Vương phi làm chuyện này, nhưng Vương phi đã tỏ thái độ đó, làm sao có thể giữ thể diện cho Thế tử phi. Vậy nên nhiệm vụ mới rơi xuống đầu nàng, Thế tử không đưa khăn thì càng tốt, nàng có thể quay về báo cáo kết quả.



Tạ Cảnh Tu quay lại nhìn Tiêu Ngự chải tóc qua gương.



Tạ Cảnh Tu cho hắn mặc trang phục nam, tuy bọn họ không nhắc lại chuyện thân phận nữa nhưng Tiêu Ngự tin chắc hai người đã ngầm hiểu ý.



Rửa mặt ăn sáng xong, Tạ Cảnh Tu dẫn Tiêu Ngự đến viện tử của Vương gia.



“Chúng ta chỉ cần thực hiện lễ nghi chu toàn, không cần để ý thái độ người khác.” Tạ Cảnh Tu dặn.



Tiêu Ngự không biết ở hỉ đường hôm qua xảy ra chuyện gì, nhưng có nghe nói Vương gia và Vương phi không hài lòng hôn sự này, cũng có thể lý giải.



Thân là trưởng bối, ai cũng hy vọng được kết thân với nhà môn đăng hộ đối, đây là chuyện không phải chỉ nói lý là được.



Lần đầu tiên bái kiến song thân nhà chồng, Tiêu Ngự mới nhận ra suy nghĩ của hắn quá ngây thơ. Thể diện của Phượng phủ làm sao sánh bằng phủ Nguyên Vương được.



Vương gia coi như cũng nể tình, nhưng lúc đối diện nhi tử dẫn con dâu ăn mặc như thiếu niên vào, hắn vẫn không nhịn được co giật da mặt, lúc khác thì vẫn lạnh nhạt.



Vương gia uống trà hai người dâng, thưởng tiền mừng rồi lãnh đạm đuổi ra ngoài.



Lúc đến ngoài cửa Di Nhiên cư, hai người không vào được bên trong một bước.



Vương phi đặc biệt phái một tiểu nha hoàn ra truyền lời.
Tạ Cảnh Tu, “Ta có nuôi một con chó lớn.”



Tiêu Ngự cũng thích chó mèo, từ lúc đến thế giới này vẫn chưa gặp con nào có lông mao, lúc này không khỏi ngứa tay, liền xin Tạ Cảnh Tu dẫn hắn đi xem.



Tạ Cảnh Tu đương nhiên đồng ý, dẫn Tiêu Ngự đến vườn.



“Ngươi nói là chó lớn hả Chẳng lẽ là chó ngao Tây Tạng” Tiêu Ngự tò mò hỏi.



“Chó ngao Cũng không phải.” Tạ Cảnh Tu nói, “Mặc dù to hơn chó bình thường nhưng tướng mạo không phải chó ngao. Chờ ngươi nhìn rồi sẽ biết.”



Vừa mới đến gần viện tử giam giữ Huyền Trạm, Tiêu Ngự liền nghe thấy tiếng thú rống vang dội, quả nhiên rất có sức uy hiếp.



Chờ vào bên trong, đến gần cái ***g sắt giam Huyền Trạm, Tiêu Ngự thấy con mãnh thú khổng lồ lông trắng đen nằm trong đó, lòng càng lúc càng dấy lên nghi hoặc.



Tại sao con chó này nhìn quen mắt quá vậy



Chờ hai người đến sát ***g, Huyền Trạm như bị kích thích, đột ngột nhảy dựng lên, áo choàng ôm trong lòng cũng bị ném đi, hai móng vuốt bám vào song sắt, đôi mắt thú hung ác nhìn trừng trừng người đến.



Tiêu Ngự và nó bốn mắt nhìn nhau…



Dáng vẻ quen thuộc đó! Ánh mắt quen thuộc đó! Nhưng không biết tại sao nó lại biến đổi nhiều đến như vậy, Tiêu Ngự không còn nghi ngờ thân phận nó nữa.



Đây rõ ràng là con chó ngốc hắn nuôi mà!



“Lông Xù!”



“Gâu gâu!”



Lần đầu tiên Tạ Cảnh Tu phát hiện thần thú Huyền Trạm của y có thể sủa gâu gâu như con chó bình thường…



Đám người hầu hoảng hốt hét thành tiếng, chỉ thấy Thế tử phi của bọn họ chạy vụt đến ***g sắt, hai tay bắt lấy móng vuốt sắc bén của mãnh thú, gương mặt tuấn tú nhỏ nhắn đối diện trực tiếp với đầu thú khổng lồ.



“Lông Xù, tại sao mày lại ở chỗ này!”



“Gâu gâu… Gâu gâu!” Lông Xù lắc đuôi điên cuồng, thè lưỡi liếm tới liếm lui trên mặt Tiêu Ngự, hận không thể nói tiếng người kể lại trải nghiệm khủng bố bị những người kia bắt cho chủ nhân biết.



Tạ Cảnh Tu vẫy lui người hầu, đến cạnh Tiêu Ngự, “Ngươi biết Huyền Trạm sao”



“Huyền Trạm” Khóe miệng Tiêu Ngự giật giật, bước lui ra sau, nghiêng đầu quan sát mãnh thú trong ***g.



Mãnh thú cũng oai vệ ngẩng đầu lên quan sát hắn, mặt ngây thơ vô tội.



Dáng vẻ ngu thế này, sao Tạ Cảnh Tu lại đặt cho nó cái tên Huyền Trạm uy phong như vậy…



tam tien



Hình minh họa cho tam tiến hợp viện điển hình, mượn từ blog Mạc Thiên Y. Nhưng y quán của Tiêu Ngự được cải tạo theo hình thức bệnh viện nên khác một chút, những chương sau sẽ miêu tả rõ hơn. Nói thêm, những phủ lớn như Vương phủ hay Hầu phủ có thể là dạng tứ hợp viện bảy hoặc chín sân, hoặc nhiều hơn (nếu đông người).