Ngư
Chương 7 :
Ngày đăng: 11:48 18/04/20
Lần này Tiểu Cố cư nhiên thật sự câu cá.
“Cá không ăn chẳng lẽ để ngắm?”
Tiểu Cố hừ một tiếng.
Bữa trưa Thích Thiếu Thương lại được ăn cá.
Tiểu Cố làm cá ngon hơn nhiều so với hắn làm.
Tiểu Cố cứng nhắc nói: “Mau ăn!”
“Ngươi không ăn?”
Tiểu Cố diện vô biểu tình, “Ngày nào cũng ăn, ngán.”
Buổi chiều Tiểu Cố lại lên núi hái thuốc.
Thích Thiếu Thương cách một đoạn khá xa lén lút theo đuôi.
Tiểu Cố hái thuốc xong, đi đến bên bờ vực, ngồi thơ thẩn.
Vách núi cao muốn chết, phía dưới một mảnh mây mù lượn lờ.
Thích Thiếu Thương từ xa xa, không thấy rõ mặt y, chỉ nhìn đến tay áo y phiêu phiêu, như thể không có trọng lượng, sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
Trái tim Thích Thiếu Thương cũng giống như mất hết trọng lượng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bay đi theo.
Tiểu Cố đương nhiên không thể bay đi.
Y chỉ ngồi một hồi rồi quay về.
Về sắc thuốc cho Thích Thiếu Thương.
Ba ngày trôi qua, Thích Thiếu Thương cảm thấy mình đã khỏe lại.
Hắn nói với Tiểu Cố: “Ta dạy ngươi làm sao hô hấp dưới nước nhé.”
Không đợi Tiểu Cố mở miệng, hắn đã nắm tay người ta, nhanh nhảu kéo đến bờ hồ.
Thích Thiếu Thương cấp tốc cởi quần áo, nhảy xuống nước, sau đó ngoi lên nửa thân trên, vẫy vẫy tay.
“Xuống đây!” Sau đó lại mất dạng.
Tiểu Cố do dự một lát, từ từ bước xuống hồ.
Không cởi y sam.
Không phải tắm rửa, không cần cởi.
Tiểu Cố biết bơi, y ở trong nước mở to mắt, thấy được Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương dưới nước thoạt nhìn không khác gì trên bờ.
Vẫn thoải mái tự tại như thường.
Hắn bơi qua bơi lại như một con cá.
Con cá bự đó vươn tay, bắt lấy cánh tay Tiểu Cố, sau đó gỡ đai lưng y.
Tiểu Cố vùng vẫy.
Ở dưới nước y không phải đối thủ của Thích Thiếu Thương, nháy mắt đã bị lột sạch đồ.
Tiểu Cố trong lòng buồn bực, chẳng lẽ Thích Thiếu Thương đang trả thù mình từng lột đồ hắn? Nhưng mà mình làm vậy là cứu hắn a!
Thích Thiếu Thương ngoi đầu, mặt mày sũng nước.
“Muốn học hô hấp dưới nước, đầu tiên phải xem mình như một con cá, ngươi có thấy con cá nào mặc quần áo chưa?”
Biểu tình hắn rất nghiêm túc.
Tiểu Cố chỉ chỉ hắn.
“Lúc ta câu ngươi lên ngươi vẫn mặc y phục đầy đủ.”
“Chờ ngươi học xong, mặc hay không mặc đều như nhau.”
Có lẽ bởi vì y rốt cục hiểu ra cái gì là như cá gặp nước.
Có lẽ bởi vì thiên phú hô hấp dưới nước của Thích Thiếu Thương thông qua phương thức thần bí nào đó truyền cho y.
Có lẽ bởi vì y kiền thành khẩn cầu, đến sỏi đá cũng rung động.
Tóm lại là Tiểu Cố học được rồi.
Hai người chọn một đêm nguyệt hắc phong cao, lén lút tới hồ nước đào tẩu.
Trước khi đi, theo ý Tiểu Cố, dù thế nào cũng phải để lại chút kỷ niệm cho đám lão hòa thượng.
Thích Thiếu Thương dùng que cời vẽ lên tường vài cái đầu trọc bóng lưỡng, lại vẽ hai người nho nhỏ tay trong tay.
Chính giữa viết hai chữ — Tạm biệt!
Tài vẽ không kém gì Mã Chưởng Quỹ.
“Thiện Tai” cũng được thả về hồ.
Hai người một cá bơi dưới sông ngầm tối đen.
Dòng sông ngầm này kỳ thực là chi lưu của một con sông lớn, nhưng Thích Thiếu Thương không biết.
Cho nên khi hắn bơi ra khỏi sông ngầm, phát hiện Tiểu Cố đã mất tăm.
Thích Thiếu Thương không biết Tiểu Cố trong bóng tối đã bơi đến một lối ra khác, còn tưởng y xảy ra chuyện.
Hắn lập tức xoay người, trở lại sông ngầm tìm tới tìm lui.
Hắn phát hiện một lối ra khác, nhưng Tiểu Cố cũng không có ở đó.
Tiểu Cố đi rồi? Hay là giống như mình quay lại tìm?
Thích Thiếu Thương ở đầu ra chờ thật lâu cũng không thấy Tiểu Cố.
Hắn thở dài, nói với “Thiện Tai” — “Thiện Tai” cư nhiên một đường đi theo hắn.
“Ngươi theo ta làm gì? Ngươi chưa nghe qua ‘Tương nhu dĩ mạt, không bằng tương vong vu giang hồ’ sao?”
“Tuy rằng chúng ta từng tương nhu dĩ mạt……” Hắn nhớ tới khoảng thời gian mình “tương nhu dĩ mạt” với Tiểu Cố.
[Tương nhu dĩ mạt bất nhược tương vong vu giang hồ:
Xuất xứ: Trang tử. Đại tông sĩ.
Điển cố: Có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động, Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, tình huống lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có thiên địa thuộc về bản thân chúng, cuối cùng, bọn chúng quên mất dòng sông. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.]
“Tuy rằng chúng ta từng như cá gặp nước……” Hắn nhớ tới lúc cùng Tiểu Cố “như cá gặp nước”.
Nhưng lòng người khó dò, nếu đối phương muốn quên, ngươi không chịu quên cũng có ích gì?
Thích Thiếu Thương hạ quyết tâm, phất tay đuổi “Thiện Tai” đi.
“Nếu đã thoát ra, không bằng tương vong vu giang hồ đi.”
Lúc này hắn bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười.
“Thích Thiếu Thương, ngươi muốn tương vong vu giang hồ với ai?”
Thích Thiếu Thương quay lại, chỉ thấy Tiểu Cố ngồi vắt vẻo trên tảng đá lớn, cúi đầu nhìn hắn.
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn y.
“Với ai? Với con cá ngốc này chứ ai!”
“Thiện Tai” rất tức giận, tát nước vô mặt hắn, ngoe nguẩy đuôi bơi đi.
Thích Thiếu Thương nhún người nhảy lên tảng đá cao cao, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Cố.
Hắn không biết Tiểu Cố nãy giờ vẫn luôn ở đây hay là mới quay lại sau này, bất quá không sao cả.
Tóm lại hiện tại Tiểu Cố đang ở bên hắn.
Còn đang cười.
“Đúng là một con cá ngu ngốc!”HOÀN