Ngứa
Chương 14 :
Ngày đăng: 12:04 19/04/20
61.
Hai người dính trong xe nửa ngày, thiếu chút nữa xách súng ra trận. Đáng tiếc thời cơ không hợp, trường hợp không đúng, hiện tại tình trạng thân thể của Lục Bán cũng không thích hợp làm chuyện khác, tâm trí Đường Nhận nhanh chóng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy người ra.
“Tiểu yêu tinh —— giữ khoảng cách cho em.”
Nói xong hắn lại cho xe chạy trên đường.
Lục Bán bị câu “Tiểu yêu tinh” kia của hắn kích thích quá độ, lắc đầu một cái, nghe lời kéo khoảng cách, dựa vào cửa xe.
Trên đường bọn họ thương lượng, hai ngày này trước tiên ngủ lại nhà giáo sư Lục, thời điểm này đặc biệt, để ông lão lại một mình dù sao cũng không quá yên tâm, chờ qua mấy ngày sẽ từ từ làm công tác tư tưởng với ông, xem ông có chịu dọn đến ở cùng bọn họ hay không.
Sau khi quyết định chủ ý bọn họ về phòng làm việc của Lục Bán trước, sau đó lại về này hai người lấy ít đồ dùng hằng ngày.
Xe vừa chạy khỏi cổng tiểu khu, Đường Nhận mới nhớ có phần văn kiện quan lấy, vả lại mấy ngày nay mưa nhiều nhiệt độ thì đột ngột giảm xuống, cũng nên chuẩn bị hai cái áo khoác dày, vì vậy hắn đậu xe cạnh giao lộ rồi quay về lấy, Lục Bán thở dài kéo hắn lại.
“Anh đi cho, em cũng không biết quần áo để ở đâu.”
“…” Đường Nhận hết cách phản bác, hắn cũng không biết ở đâu thật.
Hắn là một người chồng chỉ biết vung tay, mấy năm nay mặc quần áo gì đều do Lục Bán chuẩn bị sẵn, nhưng hắn nhìn Lục Bán trước mặt sắc mặt không tốt, không muốn dày vò anh, khăng khăng nói: “Anh nói cho em biết ở đâu, em tìm xem.”
“Thôi, hay là anh đi cho, em chờ đó.” Lục Bán nói xong cũng mở cửa xuống xe.
Anh về nhà nhanh chóng cầm quần áo cùng tìm văn kiện rồi sắp xếp lại, lúc mang ra khỏi nhà trong đầu thầm nghĩ, nếu để cho Đường Nhận quay về tìm, cho hắn nửa tiếng chắc hắn cũng không tìm được.
Nhớ lại mỗi buổi tuổi nằm trên giường người kia hỏi anh —— ngày mai muốn em mặc cái gì —— dáng vẻ đó anh chỉ muốn cười. Anh bước nhanh về phía cổng tiểu khu, ra khỏi cổng liền nhìn về phía Đường Nhận đậu xe.
Nụ cười thản nhiên trên mặt nhất thời đông cứng, trước mặt xuất hiện hình ảnh mà cả đời này anh không thể nào quên được ——
Thời gian tựa như dừng lại, chiếc xe hàng chở đầy cát đá kia dường như đang chầm chậm chạy tới, chậm rãi cán qua thần kinh nặng nề của anh, cán qua tim anh, nghiền nát thân thể và lý trí của anh, ngã lật sang đường bên cạnh.
Sau tiếng vang ầm lớn khói bụi bay cao hai tầng lầu, thân xe cát đá lật sang một bên hoàn toàn chôn vùi đỉnh chiếc xe Bentley màu xám bạc đậu ở bên đường.
Trong nháy mắt Lục Bán cảm thấy bản thân anh như bị vùi lấp, nếu không tại sao tay chân anh cũng mất đi cảm giác chứ? Anh cảm thấy huyết mạch toàn thân đã đông thành băng, rất khó khôi phục lại bình thường.
Anh thấy có người chạy tới từ bốn phương tám hướng, lướt qua anh, chạy nhanh đến nơi xảy ra chuyện. Có người đang gọi điện, có người ồn ào rêu rao, có người đi xem tình trạng vết thương của tài xế xe hàng, cũng không ai để ý đến thứ bị chôn dưới cát đá kia…
Đường Nhận?
Đó là Đường Nhận của anh… Là anh kêu hắn chờ ở trên xe…
Đám người vây xem náo nhiệt trông thấy một người đàn ông tuấn tú bất chợt đẩy đám người đang bao vây ra xông vào, như nổi điên tay không bới đống cát đá kia…
—— ôi ôi, đừng bới không có tác dụng đâu, xe cũng đè dẹp rồi!
—— cậu thế này không bới được đâu, chờ cảnh sát giao thông phòng cháy chữa cháy tới đi chàng trai…
Lục Bán nghe mà khó hiểu: “Lời này nói thế nào?”
“Cậu hỏi tôi?” Phương Minh Việt khẽ liếc anh, “Không phải cậu không biết đấy chứ? Mấy năm nay cậu ta đều cho rằng cậu là quá bận rộn, lười thay người, nên mới tạm ở bên cậu ta như thế.”
Biểu tình Lục Bán có chút cứng ngắt.
Sau khi anh biết chuyện chia tay rồi, hóa ra nhiều năm như thế Đường Nhận cũng không hiểu được tâm ý của anh đối với hắn, vẫn luôn rất không có cảm giác an toàn. Anh cũng đã từng xem lại bản thân mình, trước kia không phải là thận trọng quá mức, mà là ít biểu đạt. Nhưng anh nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình đối với Đường Nhận rõ ràng rất để ý, sao lại không nhìn ra chứ?
Sau khi hai người bên nhau anh vốn đã không giao trái tim cùng ánh mắt cho người thứ hai, hơn nữa từ lâu đã đưa hắn về nhà gặp cha mẹ, mỗi lần muốn đổi nhà cũng trưng cầu ý kiến Đường Nhận trước tiên, dựa theo sở thích của hắn… Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi hắn, như vậy còn chưa đủ?
Đường Nhận và cha ruột của hắn đều cho rằng anh chỉ là bởi vì “Thói quen”, bây giờ ngay cả người đứng xem như Phương Minh Việt đây cũng nói như thế, thật khiến trong lòng anh có phần bức rức không chỗ nói.
“Tôi đối xử em ấy không tốt sao?” Anh hỏi.
“Cái này…” Phương Minh Việt có chút khó khăn, y nào biết tốt hay không, y lại không thể mỗi ngày nghe góc tường nhà bọn họ, “ Ai, đàn ông mà, phải học cách biết sử dụng cái miệng!”
Lời này có nghĩa khác, ánh mắt Lục Bán cũng thay đổi.
May mà Phương Minh Việt đang cúi đầu nên không nhìn thấy.
Bác sĩ Phương cảm thân bản thân mình là người đã kết hôn, cần phải chỉ điểm chút sai lầm cho chú em vô tri này: “Là thế này, nếu muốn duy trì, không phải chỉ trong hành động mà còn phải đúng thời điểm, khẩu hiệu cũng phải lớn hơn! Miệng cậu phải ngọt một chút.”
Lục Bán thầm nghĩ, hai người đàn ông, cả ngày toàn nói chuyện yêu đương với nhau… thú vị ở đâu chứ? Nhưng mà nghĩ lại thì, có vẻ như Đường Nhận lại thấy thích thú ấy, chẳng phải em ấy là một tên thích yêu đương sến sẩm sao.
“Tôi biết rồi.”
“Cậu biết cái gì.”
Phương Minh Việt lại thở dài một hơi, động tác trên tay chậm lại, y ngẩng đầu nhìn Lục Bán, ánh mắt vừa như xuyên thấu anh để nhìn thấy nơi rất xa.
“Nhận thiếu đối với cậu, không giống nhau, thật đúng là không giống.”
“Tôi và cậu ta quen nhau từ khi mặc tã. Từ nhỏ đến đến, chưa từng thấy cậu ta đối với người nào, đối chuyện gì mà nghiêm túc, cho đến khi cậu ta quen biết cậu.”
“Ban đầu tôi cũng cho là cậu ta chỉ đùa giỡn với cậu một chút, mãi đến lúc đó,” Y dừng lại, tiếp tục nói, “Lúc cha cậu ta đi.”
“Cậu biết nhà bọn họ phô trương, tới làm cái hậu sự thì đều là những người gì? Muốn ứng phó người cùng những việc này thôi cũng có thể tróc cả lớp da của cậu ta! Làm việc xong thì tôi cùng cậu ta uống rượu, tôi không yên tâm, bảo cậu ta đến nhà tôi, cậu ta cũng đồng ý, nhưng thằng nhóc này ——” Đến bây giờ y nhớ đến mà lòng vẫn còn sợ, vô cùng nhức đầu mắng: “Thằng nhóc này, lúc tôi chỉ đi vệ sinh về thì người đã biến mất!”
“Dọa chết tôi, thời điểm đó nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, tôi làm sao giải thích với mẹ và em trai cậu ta?”
“Tôi con mẹ nó huy động đủ loại người đi tìm cậu ta, kết quả cậu cũng biết rồi đó, cậu ta chạy đi tìm cậu!”
“Sau đó cậu ta đã nói với tôi, chính cậu ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ngồi lên xe thì thuận miệng báo cái địa chỉ, tỉnh dậy mới phát hiện cậu ta ở nhà cậu…”
“Khi đó tôi cũng biết, đời này cậu ta và cậu sẽ tách ra không được.”