Ngứa
Chương 2 :
Ngày đăng: 12:04 19/04/20
Cả người Lục Bán đều có chút buồn bực.
Trước khi anh tới đã từng nhắn tin trao đổi với người mẫu này, đối phương rõ ràng báo cáo mã số chiều cao cân nặng số đo ba vòng. Anh tương đối hài lòng với điều kiện cơ sở của cậu ta, do đó vẻ mặt cũng khá thoải mái, không có xem ảnh của cậu ta, không ngờ chân nhân lại là hàng không đúng bản.
Anh quét mắt qua một lượt hỏi: “Vai 53?”
Đường Nhận: “Cái gì?”
Lục Bán: “Ngực đủ 100?”
Đường Nhận: “Cái gì?”
Lục Bán dời ánh mắt xuống: “Chân không tệ, đủ thẳng, nhưng cậu không đủ 187 nhỉ?”
Đường Nhận không để ý anh nữa, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, bắt đầu lật dãy số mỏng, bấm số.
Bên kia kết nối rất nhanh, Đường Nhận trực tiếp mắng: “Con mẹ nó Tưởng Nhị đại gia mày, mày cho là bố mày đang tìm trò vui chắc?”
Lục Bán thoáng sửng sốt, ấn tượng đối với người này lập tức vô cùng tệ hại, chuẩn bị chờ hắn nói chuyện điện thoại xong thì cáo từ rời đi.
Có lẽ người nọ đang nói người trong điện thoại kia, sắc mặt hơi hoà hoãn, cuối cùng lúc cúp điện thoại thì quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên nhìn anh nhàn nhạt cười một tiếng.
Tuy rằng dáng dấp người này không tính là hàng đầu, nhưng mi thanh mục tú hơn hẳn, nhẹ nhàng khoan khoái, lại vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, cổ áo lộ rõ một khoảng xương quai xanh rõ ràng… Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng chẳng khiến người ta chán ghét.
Chỉ là nhân phẩm cậu ta quá có vấn đề, không cách nào làm việc chung được.
Nhưng mà người này là do thầy anh tiến cử, anh không nên làm quá, nể mặt thầy. Nghĩ đến đây Lục Bán bèn đứng lên, khách sáo nói với Đường Nhận: “Điều kiện của cậu không phù hợp với yêu cầu của tôi, cứ như vậy đi.”
Nói xong anh liền đi ra cửa, trên đường thì bị ngăn lại.
Đường Nhận nắm cánh tay anh, cười nói: “Hầy, đợi một chút.”
8.
“Anh tên gì?” Hắn hỏi.
Lục Bán nghĩ, trước đó quả thật chỉ nói mình họ Lục, không có trao đổi tên họ, đối phương cũng chỉ nói qua một cái tên dương.
Mặc dù người này có chút thái quá, có điều nói cho cậu ta cũng không sao.
“Lục Bán.” Anh nói.
Trong điện thoại Tưởng Nhị vẫn một mực luôn miệng nói áy náy với hắn, nói cậu ta trên đường đi tìm người kia có xảy ra chút sự cố, bây giờ vẫn chưa đến.
Hắn nghe xong chỉ thấy cực kỳ thở phào nhẹ nhõm, trong phòng này vốn dĩ, là một sự hiểu lầm xinh đẹp.
Đầu óc hắn lập tức ỡm ờ suy nghĩ, làm sao lưu lại sự bất ngờ ngoài ý muốn này, cũng để cho mình lôi kéo quan hệ với anh ta.
12.
“Cậu uống thuốc gì thế?”
Bị người lạ cường hôn mà vẫn có thể bình tĩnh nhắm trúng điểm khả nghi mà đặt câu hỏi, Đường Nhận phát hiện mình càng có hứng thú với thanh niên tên Lục Bán này. Hơn nữa còn cảm giác được một chút thất bại đã lâu, xảy ra chuyện gì vậy? Là kỹ thuật hôn của hắn không được ư? Phản ứng này cũng thật không nể mặt mũi… Không đúng, sao anh ta lại không phản ứng chứ?
Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng lau vệt nước ở khóe miệng Lục Bán, nói với anh: “Nếm ra chưa? Là vị quýt, tất nhiên là vitamin C rồi.”
Lục Bán đẩy người ra, vẻ mặt không vui hơi cúi đầu nhìn vạt áo trước ẩm ướt của mình —— ly nước kia người này vừa uống một hớp, một nửa còn lại thì vẩy lên trên người anh, một nửa kia kia còn đang chảy xuống ngực tên đầu sỏ này.
“Là giả vờ bệnh?” Anh hỏi.
Đường Nhận không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh là cong hả?”
Hắn nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, đều là ý nghĩ bất chợt để giữ người lại, ý định dò xét. Hắn có thể ôm trong lòng —— sẽ bị thẳng nam đánh một trận —— đã chuẩn bị tâm lý để làm chuyện này.
Lúc hôn trong đầu hắn chợt lóe lên mấy loại suy đoán, rằng Lục Bán sẽ khiếp sợ? Nổi nóng? Khó xử? Chán ghét? Hay là nhất phách tức hợp[6] với mình?
[6] Nhất phách tức hợp [一拍即合]: ăn nhịp với nhau.
Chỉ có tình huống trước mắt này là không đoán trước được.
Anh không khiếp sợ, cũng không nổi nóng, không khó xử, cũng không chán ghét mà phì phì chùi miệng.
Lục Bán rủ mắt nhìn Đường Nhận, anh chính là trăm triệu không ngờ đến, người thầy anh giới thiệu đến lại có thể thái quá đến mức độ này, anh hỏi: “Thế nào, cậu vừa ý tôi?”
Bọn họ cách rất gần, Đường Nhận bèn kéo mặt Lục Bán đến gần tỉ mỉ nhìn. Hắn càng nhìn càng thích, một chút vui mừng này, trái lại trong lòng có chút mất hứng: “Sao anh không hoảng sợ xíu nào vậy, thường hẹn hò với người khác à?”
Lời này hỏi đến đã hơi quá đáng, không những liên quan đến chuyện riêng tư mà còn mang tính chất sỉ nhục nữa.
Lục Bán lần nữa nhíu chặt mày, anh vừa mới mở miệng, Đường Nhận đã nói ——
“Vậy 419 với tôi đi, tôi có thể chịu trách nhiệm với anh.”