Ngứa

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:04 19/04/20


23.



“Đi đâu nữa?”



“Tìm người.”



“Khoan khoan khoan, tìm cô của anh đúng không? Còn mang cái này theo làm gì?” Đường Nhận kéo rương hành lý của Lục Bán lại, “Theo lý mà nói, anh là một GAY, anh thì không vấn đề gì rồi, nhưng ngược lại cô Khương là phụ nữ, anh xách theo hành lý đến phòng cô không sợ người khác bôi nhọ danh tiếng à?”



Lục Bán cảm thấy ở cùng Đường Nhận thêm ba phút thôi thì anh cũng có thể tức chết bảy tám lần, cậu gằn giọng: “Tôi đâu có muốn ở trong phòng cô ấy!”



Đường Nhận mặt mũi tràn đầy nghi ngờ: “Vậy anh mang hành lý theo làm gì?”



Lục Bán nói: “Đó là chuyện của tôi.”



Đường Nhận dùng sức một cái, cuối cùng cũng đoạt lại được cái rương về, hơn nữa còn lập tức kéo về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: “Anh bây giờ gọi là bạc tình hay mau quên thế? Vừa rồi cũng không phải đã nói rồi sao? Em đã là bạn trai anh rồi, còn chuyện của anh chuyện của em cái gì, chuyện của anh không phải là chuyện của em à?”



Không biết là ai cần phải nói đạo lý, vào lúc này Lục Bán chỉ hi vọng thời gian có thể trở lại hai tiếng trước, đánh chết anh để anh không leo lên thuyền giặt; hoặc là trở lại một tiếng trước, đánh chết anh cũng sẽ không bước vào căn phòng này! Lại hoặc là trở lại một khắc đồng hồ trước… Anh không có việc gì bỏ tiền ra để làm gì không biết?



Nhưng mà thời gian không có cách nào quay trở lại, anh cũng không cần bị đánh chết, đánh chết cũng vô dụng.



Anh đưa điều kiện, người ta thì thỏa mãn yêu cầu, mình là người hướng nội, ngoại trừ làm thụ còn có thể làm gì.



Nhưng anh không hiểu, tại sao Đường Nhận lại là dạng người như vậy? Công tử này trong đầu nghĩ cái gì?



Anh cùng vào trong phòng ngủ, thấy Đường Nhận tìm một cái cà vạt lôi ra ngoài, đang ngồi chồm hổm ở bên kia buộc hành lý của hai người họ với nhau.



Hành động này của hắn làm anh không thể hiểu nổi: “Cậu làm gì?”



Đường Nhận buộc xong quay đầu nhìn anh một mặt đắc ý nói: “Nhìn đi, ngay cả rương hành lý của chúng ta cũng xứng đôi! Mình nên thưởng thức thế nào đây? Không kéo chân sau của anh chứ?”



Lục Bán: “…”



Đường Nhận cười lên, giống như nhìn thấy Lục Bán bị hắn gây khó dễ phải chịu bế tắc thì hắn liền vô cùng vui vẻ.



Chờ một lúc hắn đứng dậy đi đến trước mặt Lục Bán, lúc đi đến bên cạnh thì nụ cười dần dần tan biến, hắn bỗng nhiên trở nên có chút đứng đắn, giọng trầm thấp hỏi: “Kỳ thật anh cũng không chán ghét em như vậy đúng không?”



Hắn chọt chọt vào mặt Lục Bán: “Anh sớm muộn sẽ…”



Sẽ cái gì hả? Trong mắt Lục Bán viết nghi vấn.



Hắn im lặng không nói gì nữa.



24.



Bỗng nhiên sặc một phát, Lục Bán vội vàng bịt miệng đem âm thanh sắp ho khan ra nuốt mạnh trở vào. Anh cũng không biết mình đốt thuốc lúc nào, cũng không biết đứng ở chỗ này bao lâu, tiếng nước chảy ở phòng tắm lại làm anh nhớ lại chuyện nhiều năm trước kia.



Khi đó Đường Nhận muốn nói sớm muộn gì chứ?




Hắn từ từ, từ từ ngẩng đầu, lần nữa nhìn về phía Lục Bán, trong đôi mắt có một ánh lửa đang rực cháy.



“Nhẫn của anh đâu?”



Mi tâm Lục Bán cau lại, tròng mắt nhìn lướt qua, Đường Nhận vẫn đeo chiếc nhẫn trên tay, ánh bạc lóe chói khiến người đau mắt, anh quay đầu đi, trào phúng giật nhẹ khóe môi, bình tĩnh nói: “Ném rồi.”



Mới đầu Đường Nhận giống như là không nghe rõ, run lên mấy giây. Về sau hắn rốt cuộc cũng phản ứng kịp Đường Nhận nói cái gì, nắm đấm của hắn mất khống chế mà đánh vào mặt Lục Bán.



28.



Lần này quá bất ngờ, Lục Bán không có chút nào phòng bị, bị đánh đến lảo đảo về sau mấy bước, tay vẫn nắm lấy vạt áo Đường Nhận, hai người cứ như vậy dây dưa ngã trên đất.



Ngã xuống một nháy mắt Lục Bán còn lo lắng người vừa đánh anh sẽ bị đụng dập đầu, vô ý thức bảo vệ người trong ngực, thế là trên người anh đè thêm trọng lượng của một người nữa, phía sau lưng nặng nề đập vào sàn nhà.



Đại não trống không vài giây, sau mới phát giác cơn đau kéo tới, nhưng cũng không biết là trên mặt đau hay là lưng đau, hay là cả hai nơi cũng không sánh bằng việc “Đường Nhận đánh anh” nhận thứ này còn mang tới đau xót hơn nữa.



Nắm tay Lục Bán rời khỏi lưng Đường Nhận. Nghĩ đến hành động vừa rồi giống như điều kiện có phản xạ kia, anh bỗng nhiên đối với thói quen đã ăn sâu vào xương tủy này của mình cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.



Đến lúc này anh vẫn luôn đặt hắn vào vị trí quan trọng hơn cả bản thân mình, hơn nữa còn quan trọng hơn… rất nhiều.



Cũng là lần đầu tiên anh biết được thì ra nắm đấm của Đường Nhận cứng như vậy, đánh người đau như thế.



Đường Nhận gần như có phần điên cuồng mà bắt lấy anh hỏi: “Ném rồi? Anh ném ở đâu rồi?”



Lục Bán hơi động một chút đã cảm thấy xương bả vai bên phải đau đến thấu tâm, anh không nóng lòng đứng dậy, nằm ở đó nhìn Đường Nhận gần ngay trước mắt mặt.



Trước kia Đường Nhận cũng thích nằm sấp ở trên người anh như thế, đôi khi sẽ khóc lóc om sòm chơi xấu, đôi khi sẽ nhàn rỗi khoe mẽ. Còn thường xuyên động dục, hắn thích dùng loại tư thế này, rõ ràng cái kia anh mới là **, nhưng cứ mãi mặt đầy đắc ý ngồi trên người anh, hệt như một quân vương cao cao tại thượng. Hắn sẽ dùng hai chân kẹp chặt eo anh, thân thể không ngừng phun ra nuốt vào ** của anh, còn vừa làm vừa ba hoa, hỏi anh thế nào, có phải rất thoải mái không, chồng anh lợi hại không? Đại ca, muốn bắn chưa vậy?



Thời điểm hắn đùa giỡn gọi anh “Đại ca”, hắn nói anh ở chỗ cha mẹ anh là “Một phần hai”, nhưng với hắn thì là độc nhất vô nhị, thế nào, gọi đại ca không có xù lông chứ? Ấy dô sao em tài vậy nè, lão đại nghe ngạo mạn quá, đúng không?



...



Anh đã nhìn thấy rất nhiều loại dáng vẻ của hắn, nhưng cũng không bao gồm loại trước mặt này.



Con ngươi trong mắt cậu như muốn bốc ra lửa, thiêu đốt cả khuôn mặt dữ tợn của hắn. Hắn vừa tàn bạo, lại có chút bất lực lặp đi lặp lại hỏi anh: “Ném đâu rồi? Anh ném nó đâu rồi? Làm sao anh có thể…”



Bây giờ nhìn không nổi nữa, Lục Bán khép hai mắt lại, “Cậu có cảm thấy buồn cười không?” Anh nói, “Là cậu không cần tôi, cậu rốt cục chơi chán, muốn hất tôi ra, hiện tại chơi trò mượn rượu giải sầu gì đó, còn giả bộ không bỏ cái gì.”



Đường Nhận rốt cục ngậm miệng lại, ngây ngốc ngồi đó. Một lát sau, hắn bắt đầu lặp lại lời Lục Bán, dùng một loại ngữ khí rất buồn cười, “Tôi chơi chán? Tôi muốn hất anh ra…?”



Một giây sau hắn bỗng nhiên mất khống chế rống lên: “Tôi muốn hất anh ra sao? Tôi con mẹ nó tôi còn muốn lôi anh xuống mộ phần của tôi! Anh nguyện ý theo tôi không?!”



Lục Bán mở mắt ra, nhìn hắn một hồi.



Anh nói: “Em không phải tôi, sao em biết tôi không nguyện ý?”